Snack's 1967
Đại Náo Học Đường - S.i.n.e

Đại Náo Học Đường - S.i.n.e

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323525

Bình chọn: 9.00/10/352 lượt.

nhẹ nhõm nhưng chẳng thấy một cái vỗ
tay nào dành cho mình. Gương mặt nó bắt đầu biến dạng thì một tràn vỗ tay dành cho nó rất dữ dội.

-Trời, gì thế này, rõ ràng là
Vãn Tình hay hơn mà_tất cả học sinh dưới khán đài xì xầm chỉ một câu, Linh Loan
thì hóng hách nhìn nó

-Lâm Linh Loan, em đoạt giải
nhì. Hạ Vãn Tình, chúc mừng em năm nay em sẽ là hoa khôi của trường, giữ vững
danh hiệu này em nhé_vừa nói hiệu trưởng vừa trao cho nó chiếc vương miệng.

-Hoan hô_đồng loạt h/s lên tiếng,,
Linh Loan thoát chút buồn nhưng bỗng trở nên gian sảo khi nhìn nó

-Chúc mừng cô_Linh Loan cười đểu
nói

-Cảm ơn, cô không biết mẹ tôi
là ai à_nó nói kèm theo nụ cười chết chóc

-Tao
cần mày nói chắc, tao chẳng qua là chỉ nhường mày thôi_Linh Lan đáp

-Vậy
sao, vậy thực hiện liền, ngay và lập tức luôn đi_nó nói

-Mày,
được thôi_Linh Lan quỳ xuống và xin lỗi nó

Phương
Khánh kéo tay Linh Lan đứng dậy và nói với nó

-Hôm
nay em xinh nhĩ_Khánh cười nói

-Nó
xấu mà, em xinh hơn, anh để mắt ở nhà hã_Linh Lan tức giận, làm nũng

-Làm
nũng nữa sao, tởm quá đi, bao nhiêu tuổi rồi bà chị già_nó và Minh Kiều đồng
thanh

-Làm
thế nào thì kệ tao, rốt cuộc thì mày cũng xấu hơn tao, người gì đâu mà gầy và
mãnh như tờ giấy_Linh Lan nói

-Chứ
ai đời như cái thùng phi như chị, xem mỡ bụng kìa_Nó nhếch mép nói

-Đồ
xấu xí_Linh Lan nói hóng hách

-Nói
tóm lại là TÔI KHÔNG XINH, nên cần một người ĐỦ THÔNG MINH để nhận ra TÔI ĐẶC
BIỆT, phải không anh_nó nghiêng đầu nói với Khánh làm anh ta đỏ mặt

-À…ừ_Khánh
ấp úng

-Nè,
chúc mừng cô_hắn chen ngang vì thấy bực tức

-Cảm
ơn nhá!_nó nói còn khuyến mãi cho hắn nụ cười

-Ừm…_hắn
vừa nói vừa gãi đầu

-----------Nhà
Linh Lan-----------

-Anh,
mai đến trường giúp em một việc nhé_nó nói với một người con trai

-Đi
mà anh, anh nói yêu em thế kia mà_Linh Lan tiếp tục nói

-Cho
con nhỏ đó một bài học để nó chừa thôi, anh nhé

-Ừm,
anh biết rồi

-Anh
dừng hẳn với chị con nhỏ đó chưa_Linh Lan hỏi

-Rồi_chàng
trai trả lời cụt ngủn vì không yêu Lan, chỉ quen vui

-ừa
vậy thì tốt_Linh Lan nói

-Vậy
cô với thiếu gia Phương Khánh sao rồi

-Ừ
thì cũng chấm dứt rồi_Linh Lan nói dối >_

Sân trường
lúc này nhộn nhịp hơn bao giờ hết, lại là cái dáng người quen thuộc đối với nó,
chính là Trịnh Đình Phong. Linh Lan thì đang kéo tay nó về phía đó.

-Dạy cho nó
một bài học đi anh_Linh Lan nói với Phong

Sắc mặt của
nó bây giờ lạnh hơn bao giờ hết, nó nhìn Phong với ánh mắt khinh bỉ, xất xược.

-Tại sao lại
đánh cô ấy_Đình Phong hỏi Lan

-Nó hỗn láo
lắm anh ạ_Linh Lan khoát tay Phong

-Cô bỏ tay
tôi ra, đừng động vào người tôi_Phong bực tức nói

-Sao chứ, em
là bạn gái anh mà_Lan cãi bướng

-Vậy là từ
này, chúng ta kết thúc rồi phải không_Phương Khánh nói

-À..ừ…đúng vậy_Linh
Lan có xíu nuối tiếc

-Hoan
hô.._Phương Khánh reo lên, cũng đủ để nhận ra mình hơi chút quá đáng

Nó nhìn
Phong, Phong nhìn nó, hai đứa yên lặng hồi lâu Linh Lan lên tiếng

-Anh cứ đứng
nhìn nó thế sao_Linh Lan nói

Chẳng có câu
trả lời của ai vang lên, Linh Lan tiến lại gần nó, đặt lên mặt nó một cái bợp
tai đau điếng.

Nó dường như
nhận ra được điều gì đó, quay mặt sang nhìn Linh Lan với ánh nhìn chết chóc.

-Cô làm cái
gì vậy_Đình Phong nói, đưa tay định tát cô ta, nhưng câu nói của nó phát ra làm
tất cả mọi người phải hoảng sợ

-Khi mà nụ
cười của tôi tắt, là lúc nước mắt của chị sẽ tuôn rơi_nó vừa nói xong thì Linh
Lan đã bị ăn hai cái bợp tai từ nó, choáng váng, ngã xuống đất

-Còn anh thì
sao, vẫn vậy, không ngấm vào đầu anh được chữ nào à_nó nói

-Mặc dù anh
và cái cô gái đã làm em xa rời anh đã quen nhau lâu, nhưng chẳng có lí do gì
quen nhau dài lâu cả_Phong nói với ánh mắt buồn nhìn nó

-Ăn một món
mãi cũng chán chứ nói gì đến việc chán vì yêu mãi một con đúng không anh nhĩ_nó
nói với Phong

-Đúng là
tình cảm dài lâu không bằng tình yêu sét đánh mà_nó tiếp lời

-Nhưng người
anh yêu thật sự là em_Phong lại nói

-Cuộc sống
nó qua mất chu kì, đánh mất đi những gì mình không tìm lại được, anh xa em rồi,
anh biết không_nó nói và nước mắt lại tuôn

-Anh xin lỗi,
nhưng anh thật sự rất yêu em, mình làm lại từ đầu được không em_Đình Phong cũng
đã khóc

-Lúc trước,
em nhường, em hạ mình là vì em yêu anh, và em trân trọng tình yêu này. Chứ chẳng
bao giờ em quỵ lụy níu giữ những thứ không phải của mình. Khi giận anh có thể
không nói chuyện với em, có thể hững hờ với em. Nhưng anh quay lưng đi, anh
buông tay em chúng ta kết thúc. Với em từng giây từng phút đều đáng trân trọng.
Anh vì một chuyện không đáng mà vội cắt đứt thì đừng hối hận, không bao giờ em
quay lại đâu. Cái gì đã vỡ là vỡ. Em không đủ kiên nhẫn đễ hàn gắn những thứ đã
vỡ