Đại Chiến 4Princes

Đại Chiến 4Princes

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326960

Bình chọn: 9.5.00/10/696 lượt.

đấy. Sao cậu lại đi vào giờ này né tránh đâu phải là cách đâu cậu chủ.

-Nhưng cháu chán lắm khi ở nhà, chán lắm khi những ngày cuối tuần gặp ba cháu thay vì ông quan tâm cháu ông ấy lại…..

-Cậu chủ ơi ông chỉ vì muốn tốt cho cậu thôi mà, nếu như cậu thấy như vậy là cách tốt để tránh mặt ba mình tránh đi cuộc cãi vã thì nó sẽ tiếp tục đến khi nào, sao cậu ko…..

-Cháu biết mà bác đừng xen vào nữa, khuya rồi cháu ngủ đây.

-Cậu chủ……..cậu chủ…..

Tuấn Anh vội tắt máy như ko muốn kéo dài cuộc nói chuyện này lâu, anh chàng ngồi gác trán suy nghĩ về ba mình, tay cầm con gấu bông lại nghĩ vu vơ đến con bé.



Buổi sáng con bé thức dậy đi xuống nhà ngồi vào bàn chuẩn bị ăn sáng:

-Chào dì Kim, buổi sáng tốt lành nhé!

-Cám ơn cô chủ, tôi chuẩn bị đồ ăn rồi nè.-Vừa nói dì Kim cầm tô phở đặt lên bàn.

Con bé dùng mũi hít một hơi mùi vị của tô phở, nó sung sướng lân lân:

-Dì Kim nấu phở là số 1

Dì Kim nhìn nó cười:

-Cô chủ nói quá, nhờ có mẹ cô chủ dạy cho nên dì mới nấu ngon như thế. Phải bà mà còn sống chắc….

-Thôi đi mà dì, đừng có như thế chứ con ko muốn dì buồn đâu.

-Xin lỗi cô chủ, à Tuấn Anh cháu xuống rồi à.

Tuấn Anh ngồi vào bàn, con bé ko nhìn anh chàng lấy một miếng chỉ giơ tay nói:

-Xin chào buổi sáng”

Rồi cắm mặt xuống tô phở hằn bé miễn cưỡng đáp “Xin chào”, quản gia Kim trông khuôn mặt của Tuấn Anh dì lo lắng:

-Sao môi của cháu bị thương thế này, có sao ko?

-Dạ ko sao đâu bác, chỉ là chút tai nạn thôi từ từ nó sẽ hết thôi!

-Cháu nói cho bác biết tại sao cháo bị như vậy, cháu là khách mà để cháu như vậy bác thật là ái nái!

Tuấn Anh cố trấn an gì:

-Ko sao đâu dì tại cháu ko cẩn thận để thỏ nó cắn thôi.

Lập tức con bé buông đôi đũa xuống bàn nhìn Tuấn Anh như muốn giết anh chàng, bác quản gia tò mò:

-Ý cháu là. Hình như tối hôm qua dì nghe thấy tiếng la của Tiểu Anh từ trong phòng thì phải, nó có liên quan gì đến…..

-Ko ko có gì đâu dì!-Hằn bé liếc nhìn Tiểu Anh cố tỏ thiện ý, nghe thế con bé cuối xuống bàn ăn phở tiếp.

-Thôi, môi cháu như thế ăn phở ko được đâu, để dì nấu cháu cho con ăn dễ hơn, rồi dì sẽ bảo người đi mua thuốc cho cháu.-Quản gia Kim chu đáo chăm sóc Tuấn Anh từng li từng tí.

Lúc này con bé ngồi ở đó, nó là chủ nhà mà sao lúc này nó dường như ko có giá trị gì là sao, cơn ganh tị nổi lên con bé muốn nói nhưng ko được muốn nóng lên nhưng cố kìm nén lại, nó chợt nhớ đến kế hoạch của mình trong lòng nó cười nham nhỡ đến nỗi ăn phở bị sặc luôn. Bác quản gia vội vã đưa con bé li nước:

-Cô chủ cô có sao ko.

Nó uống cạn li nước:

-Dạ cháu ko sao

-Dường như có gì mà cậu vui vậy Tiểu Anh.-Tuấn Anh thăm dò con bé.

-Có gì đâu! Chỉ là một chút gì đó mãn nguyện khi thấy kẻ mình khó ưa phải đau khổ như thế nào thôi.-Con bé đắc ý.

Tuấn Anh khó hiểu nhưng bỏ qua hết, dì Kim phút chốc đã nấu xong tô cháu bưng ngay đến bàn ăn:

-Cháu ăn đi cho nóng!

-Dạ cháu cám ơn.

“Lễ phép nhỉ, mắc cười quá nếu mà bác ấy mà biết con người của cậu ta chắc bác ấy sẽ ko đối xử vậy đâu”. Con bé khẽ chạm lên môi của mình nó nhớ đến nụ hôn lần đầu ấy tại bậc thang của trường, rồi cho đến nụ hôn tối hôm qua tự dưng nó bối rối mặt con bé đỏ bừng lên khi nhìn Tuấn Anh. Chợt nó đứng dậy chạy lên phòng khi nhịp tim của mình chưa loạn nhịp. Nó cầm máy điện ngay một cuộc điện thoại cho Yến Vi và K.Dung kêu ngay 2 cô nàng đến nhà mình. Nó đi qua phòng học của mình, thấy Tuấn Anh đang ngồi đó con bé đi vào.

-Hey, sao vào phòng mà ko xin phép hả!

-Chủ nhân phải hỏi nô lệ nữa hả.

Con bé đưa tay lên: -Cậu…..

Tuấn Anh nhanh trí:

-Tức lắm sao, muốn đánh thì đánh đi ko cản đâu nhé. Dù sao môi tôi bị như thế cũng nhờ cậu ban cho, nếu người tôi mà có mệnh hệ gì chỉ cần 1 tiếng bọn con gái trong trường nó sẽ truy sát cậu đấy. Tuấn Anh này nói là làm, và tối ngày hôm qua là ví dụ tốt nhất để chứng minh điều đó đấy.

Con bé đưa tay xuống, vuốt mặt ba cái nó tươi cười:

-Tuấn Anh, nói nghe nè. Ráng tận hưởng đi nhé! Rồi sau này cậu sẽ hối hận.

-Cám ơn! Tớ sẽ ko như vậy đâu nên cậu an tâm.

Thấy Tuấn Anh có vẻ rất bình tĩnh và vui vẻ nên con bé đành ko so đo với anh chàng. Tuấn Anh cầm quyển toán học lên nhìn vào tờ giấy nháp lộn xộn của con bé, anh chàng khẽ cười rồi cốc vào đầu Tiểu Anh:

-Có phải vậy ko Tiểu Anh có bài này cậu cũng ko giải ra à!

-Hả! Ngon thì cậu giải đi, tớ chắc một điều tớ giải ko được thì cậu đừng hòng.

Tuấn Anh ko nói gì chỉ ngồi vào bàn cầm viết lên bắt đầu giải bài toán trơn chu, sau 1 phút, anh chàng giơ tờ giấy lên:

-Xong rồi nè!

Con bé cầm tờ giấy lên xem được một lúc rồi nó vỗ đầu mình “Trời ơi! Có cách này sao mình ko nghĩ ra lần này để cậu ta lên mặt vậy, kìm nén lại cố nhịn nào Tiểu


XtGem Forum catalog