Snack's 1967
Đại Chiến 4Princes

Đại Chiến 4Princes

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326974

Bình chọn: 9.00/10/697 lượt.

>
-Cậu là kẻ sở khanh mau đi ra khỏi phòng tôi ngay!

Tuấn Anh khẽ đáp nhưng khuôn mặt lại lánh vào chỗ khác:

-Tớ….xin lỗi cậu!

Con bé quay mặt vào mình con gấu bông như ko muốn nhìn Tuấn Anh trước mắt mình một phút giây nào nữa. Tuấn Anh từ từ bước nhẹ ra khỏi phòng với tâm trạng ngổn ngang, khi anh chàng đi khuất con bé khẽ đưa con gấu bông ra khỏi mặt mình nhìn trái nhìn phải đằng trước đằng sao ko thấy Tuấn Anh đâu con bé thở phào nhẹ nhõm, rồi nó sờ lên môi của mình dường như có thứ gì đó nhìn vào tay mình con bé thấy được một vết máu đỏ tươi từ trên môi, tự nhiên Tiểu Anh cảm thấy có chút gì đó ân hận, tội tội cho anh chàng nhưng xen vào đó là sự đắc thắng, con bé đứng dậy chạy ngay vào phòng lau những vết máu trên môi của mình rồi bước ra tắt tivi đi ngủ “hehe cuối cùng kẻ phiền phức cũng đi”. Chuẩn bị với tay tắt lấy tivi

-AAAAAAAAAAAAAA

Tiểu Anh thất thanh la lên khi nhìn thấy cảnh tượng vô cùng khó coi, Tuấn Anh từ phòng đối diện nghe được hốt hoảng chạy nhanh sang, lúc này anh chàng thấy con bé ngồi ôm mặt sợ hãy:

-Có chuyện gì vậy.

Tay con bé run run nhìn lên màn hình:

-Tất đi……..tắt đi.

Tuấn Anh ko hiểu chuyện gì quay sang nhìn cái tivi anh chàng ko khỏi bàng hoàng khi cái cảnh 18+ giữa Jacky và Rose trong phim Titanic 3D. Anh chàng bình tĩnh đi nhanh đến tắt nhanh màn hình tivi:

-Có vậy cậu cũng sợ đó hả! Đồ con nít.

Con bé vẫn úp mặt:

-Ko có gì nữa cậu về phòng đi.

Hằn bé bước đi buồn cười nhìn con bé, như một quán tính tự nhiên ai ai cũng có mới vừa bước ra phòng anh chàng chợp tay bật công tắt đèn, rồi đóng cửa. Cửa vừa đóng, Tuấn Anh sựt nhớ nhanh tay mỡ cửa vào phòng mỡ đèn lên, nhìn xung quanh ko thấy con bé đâu, anh chàng kêu:

-Tiểu Anh………….. cậu đâu rồi…………Tiểu Anh…………!

Đi xung quanh phòng, anh chàng nghe được tiếng khóc thúc thích từ trong tủ quần áo phát ra. Đoán ngay đó là con bé, anh chàng vội vàng mỡ cửa tủ. Bỗng nhiên trong tủ có một con bé bận váy ngủ màu hồng tay cầm con gấu ôm chặt lấy anh, Tiểu Anh khóc thúc thích nó nếp khuôn mặt của mình vào lòng Tuấn Anh, mếu máo:

-Tớ sợ lắm, toàn là màu đen, bóng đen thật đáng sợ.

Tuấn Anh bần thần một lúc, rồi dùng tay vuốt tóc con bé:

-Ko sao đâu! Có tớ ở đây tớ sẽ bảo vệ cậu.

Anh chàng cảm nhận rõ chiếc áo của mình bây giờ trên vai đang dính đầy nước mắt của con bé, nó từ từ rút khuôn mặt ra khỏi lòng Tuấn Anh, trên mặt vẫn còn in sâu hai hàng lệ dài trên khóe mi. Vội lau đi nước mắt, tự nhiên Tuấn Anh tránh xa con bé, nó khó hiểu hỏi:

-Cậu làm vậy là có ý gì?

-Nè, lúc nãy là tớ ko đúng cậu tát mặt tớ tớ ko nói gì! Nhưng bây giờ tự nhiên cậu ôm tôi…..cậu muốn tát tôi nữa à.

-Tại cậu đó, ai bảo tắt đèn làm gì chứ. Vào nhà tôi tôi đã dặn một trăm một nhìn lần rồi mà cậu vẫn quên là sao thả, bây giờ đánh cậu cho cậu nhớ nè.

Con bé cầm con thỏ bông trên bàn ném vào Tuấn Anh, Tuấn Anh chọp được rồi chạy ra mở cửa trước khi đóng cửa tẩu thoát, anh chàng cố trêu:

-Cái đồ mít ướt ! Lớn rồi còn khóc nữa…..xấu quá à.

Con bé tức điên xì khói, nó cầm ngay con gấu to nhất lấy hết sức nhắm mục tiêu mà ném, may ra khi vừa đi khỏi phòng, con gấu mới được ném tới. Con bé bực mình nằm lên giường lăn lóc:

-Tức quá………..Tuấn Anh tôi sẽ báo thù.

Bỗng trong đầu con bé lóe lên ý nghĩ sáng chói rồi nó cười nham nhỡ. Tuấn Anh nực cười trở về phòng trong tay cầm con thỏ bông mà Tiểu Anh đã vô tình ném trúng anh chàng, anh chàng lém lĩnh chỉ vào mặt thỏ bông:

-Thỏ ơi! Cho dù cậu là ai đi nữa miễn có dính đến Tiểu Anh là cậu ko sống khỏi qua tay Tuấn Anh này đâu, nhớ cho kĩ nha sau này cậu phải nghe lời tớ nếu ko cậu sẽ ko yên đâu đó nghe chưa!

-Ủa, sao con thỏ bông này quen quá vậy ta!

Tuấn Anh lấy làm lạ nhìn kĩ toàn diện con thỏ bông, con thỏ trắng tinh pha chút đốm nâu nâu xinh xắn trên lỗ tài dài màu hồng đáng yêu, càng làm cho Tuấn Anh chú ý nhiều hơn đó chính là sợi dây chuyền đeo trên cổ thỏ bông mặt dây chuyền được đính đá tinh xảo hai chữ T&A, cũng dễ dàng nhận ra đó chính là sợi dây chuyền của Tiểu Anh nhưng anh chàng suy nghĩ “Cậu ta là Bảo Anh, sao ko phải là B&A tại sao là T&A, Tiểu Anh cũng có lí nhưng sao sợi dây chuyền, con thỏ thông này trông quen quá nhỉ!”. Cầm trên tay con thỏ bông và dây chuyền anh chàng nằm ngay trên giường ko thể nào ngủ được, hai tác gác lên trán anh chàng suy nghĩ miên man. Nhìn mặt dây chuyền một hồi lâu, Tuấn Anh bật dây:

-Phải rồi! Chẳng lẽ…..

Reng…..Reng….Reng

Tiếng điện thoại reo lên, đó là số máy của nhà mình anh chàng miễn cưỡng bật máy:

-Alo.

-Cậu chủ ơi! Cậu đang ở đâu vậy.-Tiếng bác quản gia có vẻ rất cẩn thận.

-Cháu đang đi du lịch, có phải ba cháu vừa mới về nhà ko thấy cháu ông lại nổi nóng ko?-Hằn bé tĩnh bơ

-Có lẽ là vậy, nhưng có bà chủ ở nhà nữa ông bà chủ đang cãi nhau vì cậu