
thoại đến:
Lan Ngọc vui vẻ, tự lái xe đến nhà Tuấn Anh. Khi đến cô hỏi quản gia:
-Tuấn Anh đâu rồi!
Quản gia ấp úng:
-Thưa cô! Cậu ấy đang ở trên phòng nhưng mà…..
Quản gia chưa kịp nói thêm, Lan Ngọc đã nhảy vào nói:
-Được rồi! Tôi lên đấy, im lặng đấy bằng ko tôi bảo anh ấy đuổi việc bà!
Thế là Lan Ngọc tức tốc lên lầu tìm phòng của Tuấn Anh theo chỉ dẫn của quản gia. Cô vui vẻ bước lên phòng, vì muốn cho Tuấn Anh bất ngờ cô kẽ kẽ mỡ cửa từ từ định kêu Tuấn Anh thì cô trông thấy cảnh tượng khiến cô như muốn điên lên. Quần áo nam nữ bị tứ lung tung khắp phòng trong tiếng cười nói của đôi nam nữ, Tuấn Anh đang cùng một cô gái vui vẻ ân ái trên giường, qua lớp màng nhung phảng phất trước giường Lan Ngọc nhận ra đó là Tiểu Anh, cô đang nằm sấp nhìn ra cửa chờ đợi Lan Ngọc, trong những nụ hôn cháy bỏng khắp cơ thể cô từ Tuấn Anh. Trong thấy như như muốn tức điên lên, muốn lao tới đánh Tiểu Anh cho hả giận, nhưng Lan Ngọc cố bình tĩnh. Khi Tiểu Anh phát giát Lan Ngọc đang ở ngoài cửa, Tiểu Anh chỉ nhìn Lan Ngọc bằng cặp mắt của người chiến thắng, rồi mỉm cười với Lan Ngọc. Tuấn Anh đang đi vào cõi thiên đường cùng Tiểu Anh, Tiểu Anh giả vờ hỏi:
-Tuấn Anh! Em nhớ anh có hẹn với Lan Ngọc mà!
Tuấn Anh hôn vào má Tiểu Anh rồi bảo:
-Kệ cô ta! Anh có em là đủ rồi, mà em đừng nhắc có được ko chúng ta đang vui mà. Đêm nay anh sẽ biến em thành người phụ nữ hạnh phúc nhất.
-Thế anh ko thích cô ta sao?
-So với em, thì cô ta còn kém xa.
Nghe thế Lan Ngọc liền vội bỏ đi trong sự thảm bại, cô nhũ lòng “Tuấn Anh, anh dám phản bội tôi. Được lắm, anh chờ đấy”.
Tờ mờ sáng, Tiểu Anh thức dậy sớm. Vừa bật dậy thì có một bàn tay giữ người cô lại:
-Em muốn đi đâu!-Tuấn Anh khẽ cười
-Anh thả em ra đi mà!-Tiểu Anh nhìn anh năn nỉ-Em đi tắm cái đã!
-Tối qua, em hư quá đó!-Tuấn Anh bật dậy ôm vào người cô, anh hôn vài cái lên đôi vai trần của cô.
Tiểu Anh cười:
-Anh làm em nhột quá à!
-Sao này em còn nghĩ quẫn nữa là chết với anh đấy.-Tuấn Anh vừa nói vừa gù lét khắp người của Tiểu Anh.
Tiểu Anh cười:
-Em biết rồi mà! Em hứa đấy!
-Em biết vậy là tốt!
Tuấn Anh bế cô vào phòng tắm cả hai cùng tắm chung trong sự hạnh phúc vui vẻ, thế là mọi vướng mắc của cả hai điều đã phá vỡ bởi mọi rào cản. Tuấn Anh nhẹ lòng hơn khi bây giờ Tiểu Anh đã dần dần xích gần lại khoảng cách với anh hơn rất nhiều. Cả hai thay đồ nắm tay cùng nhau bước xuống sân nhà chuẩn bị lên xe đi làm thì Lan Ngọc vừa đến, cô nhìn cả hai rồi bảo:
-Tuấn Anh! Từ nay anh và tôi chấm dứt, coi như ba tôi và anh ko còn quan hệ đối tác làm ăn gì nữa.
Tuấn Anh nhẹ nhàng bảo:
-Vậy, cho tôi xin cám ơn cô nhiều! Đi nào Tiểu Anh!
Tuấn Anh dắt Tiểu Anh vào xe, chạm phải mặt Lan Ngọc Tiểu anh nháy mắt rồi cười với Lan Ngọc khiến cô phát bực, Tiểu Anh thỏ thẻ với Lan Ngọc: “Cô biết ai là người chiến thắng rồi chứ” Lan Ngọc căm giận vô cùng nhưng ko thể làm gì được nữa, đành lẳng lặng rời khỏi. Tiểu Anh ngồi trên xe ra vẻ có lỗi với Tuấn Anh rất nhiều, khi cô biết mình là nguyên nhân làm cho anh ko có được vốn đầu tư từ ngân hàng. Tuấn Anh ko nói gì hết, chỉ nắm tay cô bảo:
-Tiền bạc là vật ngoài thân, mất đi cơ hội này chúng ta còn có cơ hội khác. Còn nếu anh mất em thì hà để anh chết còn hơn! Em đừng có lo lắng, ko phải tại em đâu!
Tiểu Anh ko biết nói gì, chỉ tựa vào vai anh, anh đưa cô đến công ty rồi chạy thẳng đến khách sạn R&P gặp gỡ đối tác quan trọng, T.Khanh, T.Nhân và Đ.Tuấn cũng đến đễ tiếp đãi khách, lúc nào ai ai cũng rất tự tin vào kế hoạch mới này vì họ đã nắm trong tay hơn 50% phần thắng nhờ vào sự ủng hộ của mọi người và chủ đầu tư. Khi Tuấn Anh, anh là người cuối cùng trình bày dự án của mình. Sau cùng cứ ngỡ đâu chiến thắng nằm trọn khi công bố kết quả ai cũng sửng sốt khi người dành được dự án lại là Hoàng Nhân đang là giám đốc điều hành của công ty KOF, khi xem đề án của công ty này anh không khỏi giật mình khi nó gần như giống với bản kế hoạch của mình nhưng nó hoàn chỉnh hơn rất nhiều. Không khỏi ngỡ ngàng cả 4 tìm gặp Hoàng Nhân, hỏi cho rõ. Chưa gì hết bác Nhân đã chặn đầu 4 người họ mỡ lời hợp tác.
-Xin chào các vị! Tôi là Hoàng Nhân giám đốc điều hành của KOF, rất hân hạnh làm quen!
Cả 4 điều niềm nỡ bắt tay, T.Nhân mỡ lời:
-Cho tôi hỏi! Đề án của các vị là do ai nghĩ ra vậy?
-Tôi thiết nghĩ các vị sẽ rất bất ngờ khi thấy cả 3 bản đề án của các vị rất giống với chúng tôi, tôi cũng thế. Có lẽ do hôm nay chúng tôi may mắn hơn, bản đề án này do chủ tịch của chúng tôi đề ra!-Ông Hoàng Nhân trả lời điềm tĩnh.
-Vậy cho chúng tôi găp chủ tịch của các ông được ko?-Đ.Tuấn