Old school Easter eggs.
Đại Chiến 4Princes

Đại Chiến 4Princes

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327334

Bình chọn: 10.00/10/733 lượt.


-Mời vào!

T.Hương cầm trên tay đóa hoa cùng tấm danh thiếp, đưa cho Tiểu Anh phía sau tấm danh thiếp của Tuấn Anh có dòng tin nhắn kèm theo thời gian gặp mặt “Cho tôi xin một cuộc hẹn dù chỉ là 5 phút!Cám ơn chủ tịch”. Tiểu Anh xem xong rồi cầm bó hoa bỏ vào sọt rác không thương tiếc. T.Hương khó hiểu:

-Hoa hồng đẹp thế mà!

-Đúng hoa rất đẹp nhưng mà gai của nó không an toàn tí nào đâu!

-Thế cậu định đi đến cuộc hẹn không, bên đó đã mời chúng ta lần này là lần thứ ba rồi.

Tiểu Anh ngồi nhìn đóng tài liệu một lát rồi quyết định:

-Đã đến lúc, được rồi T.Hương cậu cứ thu xếp thời gian cho tớ.

-Vậy được rồi nhưng mà cậu….

Tiểu Anh cắt ngang

-Tớ biết phải làm gì mà, cậu yên tâm.

Thay vì lo lắng sốt gió cho chuyện công ty TMLA, Tuấn Anh vẫn ngồi thảnh thơi giải quyết đóng tài liệu và xem xét hợp đồng. T.Khanh vui vẻ bước vào phòng hớn hở:

-Báo cho cậu tin vui!

-Chuyện gì? –Anh chàng vẫn ngục đầu làm việc.

-Bên Bình Minh đồng ý gặp chúng ta rồi! Cậu tính sao?

Tuấn Anh dừng hẳn việc, rồi bảo:

-Cậu còn nhớ lúc chúng ta sang Pháp thi Olympia ko-T.Khanh gật đầu-Năm đó tớ đã bị một con bé hạ bệ, cô ta là Xyxy Phan, bây giờ lại là chủ tịch hội đồng quản trị của Bình Minh. Có chuyện vui đang đợi chúng ta ở phía trước rồi!

-Rồi cậu tính sao?-T.Khanh lấy làm e ngại.

-Còn tính sao nữa, chiều nay mình sẽ đi gặp cô ta!

-Vậy cậu cố lên, bọn tớ trong cậy vào cậu đó.-T.Khanh vỗ vai khích lệ Tuấn Anh.

-Lần này tớ không biết sống chết ra sao, nhưng sau này còn một lần nữa thì tớ không quan tâm nữa.

Nói xong Tuấn Anh chỉnh cà vạt lại, cầm áo khoác chuẩn bị đi ra ngoài, sẵn tiện đi tới cửa gặp Lam Linh, Tuấn Anh bảo Lam Linh:

-Lam Linh chuẩn bị hồ sơ tài liệu có liên quan đến Bình Minh, rồi đi cùng tôi.

Lam Linh nghe thế thắc mắc rồi khẩn trương chuẩn bị đi cùng Tuấn Anh.

Tiểu Anh ngồi trong phòng khách suy tư, rồi rút trong túi chiếc son đỏ tô lên môi một ít. Rồi cô nàng kéo rèm cửa nhìn qua cửa kính, toàn cảnh thành phố mỡ ra trước mắt cô, qua ô cửa kính cô luôn cảm thấy không khí xô bồ vội vã của thành phố, nhìn nó cô thở dài chỉ còn vài phút nữa cô phải làm chuyện mà mình đã toan tính từ bây lâu nay.

Tuấn Anh đến công ty Bình Minh, anh được nhân viên đón tiếp nồng hậu, T.Hương dẫn anh đến phòng chờ, trước khi vào trong, T.Hương nhắc nhở anh:

-Chỉ có Tuấn Anh được vào, còn người khác khi chưa có hiệu lệnh của chủ tịch chúng tôi không dám.

Tuấn Anh hiểu lẽ, cho nên đành để Lam Linh bên ngoài. T.Hương dẫn Lam Linh đi, trước khi đi T.Hương dặn dò:

-Cậu nên cẩn thận!

Tuấn Anh gật đầu, rồi Anh kéo cửa bước vào phòng. Khung cảnh ở Bình Minh không thua xa gì so với công ty TMLA, nó rộng rãi và được bày trí rất sang trọng, và được thiết kế rất là đặc biệt, khác hẳn với các công ty khác rất nhiều. Tuấn Anh đi sâu vào phòng, căn phòng thật yên tĩnh từng bước chân của anh đều vang lên những tiếng động. Tiểu Anh đứng quay mặt đối diện với cửa kính nghĩ ngợi bị bước chân ấy làm chợt tĩnh. Anh định tiến tới, nhưng do lịch sự nên anh cách xa cô vài mét. Dáng cô gái ấy mảnh mai, cao ráo, tóc xõa dài thướt tha hơn nửa lưng, cô ấy bận một chiếc váy màu đen để lộ đôi chân nuột nà, cô bận chiếc áo sơ mi hồng tuy không thấy được khuôn mặt nhưng Tuấn Anh đón cô ta là một cô gái xinh đẹp, phong thái hơn người

-Chào! Tôi là chủ tịch của TMLA. Xin lỗi! Cô là Xyxy Phan.

-Anh tới trễ 5 phút! Chả lẽ cách làm việc của chủ tịch công ty hàng đầu tp là thế sao?

-Tôi xin lỗi, vì đã tới muộn do một vài lí do khách quan. Mong cô lượng thứ.

Tiểu Anh nực cười khi nghe lời xin lỗi của anh, rồi cô quay mặt sang nhìn anh. Tuấn Anh lúc đầu không còn nhìn ra cô, nhưng nhìn kĩ anh biết đó là Tiểu Anh. Anh hốt hoảng, không biết làm nên gì cả, cô ấy khác rất nhiều so với lúc trước. Lúc trước anh nhớ cô rất trong sáng ngây thơ, hồn nhiên như đứa trẻ, nay giờ cô đã ra vẻ người lớn hẳn. Cô vẫn đẹp nhưng đó không còn là vẻ đẹp trong sáng nữa, cô đẹp sắc sảo đến không ngờ. Ánh mắt của cô nhìn anh đầy mê hoặc nhưng cũng không kém lạnh lùng gai gốc, đôi môi ấy gợi cảm bật lên ánh đỏ rực cuồng nhiệt như lửa, nụ cười cô quyến rũ sắc sảo khiến cho bất kì ai cũng phải mê hoặc nhưng cũng chứa đầy sự nguy hiểm.

Tuấn Anh nhìn cô như bị hút hồn mất, rồi anh chợt tỉnh:

-Tôi nhìn em khá giống với người bạn của tôi.

Cô nhìn anh cười:

-Giống lắm sao?

-Khá giống, nhưng em khác nhiều. Nhưng tôi nghĩ em và cô ấy là một. Có phải không Tiểu Anh?

Cô cười rồi gật đầu:

-Xem như anh có trí nhớ khá tốt!

-Em vẫn khỏe chứ?

-Cám ơn tôi vẫn tốt, nhờ ơn của anh và ba anh tôi không đến nỗi đi đứng đường kiếm sống là rất may rồi.

Anh nghe Tiểu Anh nói chua sót trong lòng, dường như cô ta đang trách anh. Nhưng anh cố kìm nén trong lòn