XtGem Forum catalog
Đại Chiến 4Princes

Đại Chiến 4Princes

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327143

Bình chọn: 7.00/10/714 lượt.

g:

-Ba khỏe chứ?

-Sức khỏe ba vẫn tốt? Con học hành ra sao rồi?

-Ba ơi! Con muốn chuyển trường.-Con bé nói với giọng đầy quyết tâm, ông Minh ngạc nhiên.-Con ko muốn học ở đó nữa, nơi ấy thật rắc rối, con ,mệt mỏi lắm rồi!

-Tiểu Anh ba nghĩ ở đó sẽ tốt cho con khi nơi ấy là nơi học hàng đầu bao nhiêu người mơ ước vào đó con có biết hay ko? Con học ở đó phải lấy làm vinh dự chứ?

-Con ko cần biết nó như thế nào! Con rất dễ dàng ba à, học ở nơi nào cũng vậy thôi quan trọng là con ko phải đối diện với những người mình ko ưa, ba hiểu nó khó chịu lắm ko?

Thấy con quả quyết, chưa lúc nào ông thấy nó lạ như bây giờ lạnh lùng, sắc xảo, từng câu nói điều hàm ý gì đó so với lúc trước nó khác nhiều lắm lúc trước nó hay nũng nịu, rên la ỉ ôi, luôn tìm cách phá bĩnh. Nhưng giờ đã khác nhẹ nhàng nhưng biểu cảm nặng nề, vì tốt cho con bé ông miễn cưỡng gật đầu đồng ý:

-Được! Vậy con muốn học ở đâu? Con định mặc cho Lam Linh ở đó sao?

-Vậy ngày mai con chuyển trường ngay, trường nào ba khỏi cần lo con tin ba sẽ hài lòng. Còn Lam Linh con nghĩ ko có con, thì bình thường ai mà dám ăn hiếp đươc cô em gái thông minh lanh lơi như nó chứ.-Con bé cười rồi bỏ đi.

————————-

Mọi việc giờ đây đã quay ngược tình thế 360 độ, cuộc sống của ai nấy lại trở về như xưa. Tiểu Anh chuyển đi trường mới trong im lặng, còn 4 anh chàng được trở về lớp học cũ, cả nhóm Siêu quậy và điệu đà cũng được chuyển qua lớp mới. tất cả điều về chung ngôi nhà 11A1. Thấy Tuấn Anh về, Lam Linh thở phào nhẹ nhõm nên mọi chuyện cũng im xuôi hơn hẳn. Nhưng cô nàng và 3 cô nàng điệu đà lúc nào cũng đăm đăm như oán thù từ kiếp trước, xác định được họ may mắn được vào lớp này là học cho nên nhịn là cách tốt nhất. Lam Linh cũng ko dám lấn tới, sợ mất lòng 4princes và Siêu quậy. Ngày thi học sinh giỏi đến gần, trường đã tiếc vì mất phải nhân tài kiệt xuất như Tiểu Anh, nên ngậm ngùi thay Lam Linh dù hi vọng rất mong manh, với danh sách thi như sau, phải vui lên vì có nhóm siêu quậy tham gia nữa:

Toán: Lam Linh(tính toán hại người rất giỏi => học toán giỏi là điều tất nhiên), Tuấn Anh(luôn vượt trội suất sắc nhưng hơi buồn cười là lúc nhỏ cậu bé này học Toán tệ hại lắm cộng trừ nhân chia cứ sai hoài đến nỗi bị đánh đỏ mông cho chừa cái tội ẩu tả), Eric( khả năng tư duy rất cao)

Vật lí: Đức Tuấn(yêu lí bẩm sinh từ lúc nhỏ), Thiên Hương(học giỏi lắm nhưng tội cái nhà nghèo nên lúc nào cũng bị áp đảo vì tiếng nói quá nhỏ bé)

Hóa học:T.Nhân (tội quá, chỉ đi thi có một mình)

Sinh:T.Khanh, Jacky(khá thù nhau nhưng thiếu nhau thì bùn lắm)

Sử:Hà My(Trí nhở rất rất siêu)

Địa: Thu Giang( do ba là giám đốc du lịch công ty đa quốc gia nên khá am hiểu về địa địa danh)

Ngữ Văn: N.Như (vì tâm hồn rất nhạy cảm)

7:30 Paris, tất cả 10 người đã đến nơi và cùng về khách sạn nghỉ ngơi để chuẩn bị tâm thế thật tốt cho kì thi, Tuấn Anh và Eric khá hợp nhau khi yên lạnh ôn bài ko ai đói hoài đến ai, T.Khanh và Jacky luôn cãi nhau sôi nổi ko vì chuyện này cũng chuyện nọ, T.Nhân và Đ.Tuấn khá ôn hòa khi T.Nhân mải mê nghiên cứu thì Đ.Tuấn một mình đi dạo khắp phố, Lam Linh tội nghiệp ko ai dám ở cùng phòng dù đã sắp xếp cho Hà My ở chung phòng nhưng thật là đau đớn:

-Nè, mày ngủ dưới đất tao ngủ trên giường, chăn hả chỉ có một cái làm sao giờ, tao biết mày là người tốt nên ko nỡ lấy chăn đâu há? Quyết định vậy đi?-Lam Linh cố tình nói để đuổi Hà My, bức xúc, HM bỏ đi qua phòng T.Hương ngủ đỡ.

Đ.Tuấn dạo một mình trên đường phố Paris đơn côi, thấy phía trước mọi người tụ tập đông đúc trên đường phố Paris tràn ngập ánh sáng, đâu đó văng vẳng bên tai anh chàng bài hát bất hữu của Trịnh Công Sơn “Diễm xưa”, giọng cô bé trong trẻo cùng với tiếng đàn ghi ta làm nức lòng bao nhiêu khách thập phương qua lại trên đường phố Paris. Đ.Tuấn cũng bắt đầu đua đòi chen chúc vào hàng người vây kín để xem mặt người bạn đồng thương Việt Nam, ko mấy khó khăn nhờ vẻ lịch sự và điển trai cho nên anh chàng cũng ko vất vả mấy khi chen vào. Thật bất ngờ, ko ai xa lạ đó là con bé Tiểu Anh đã 5 tháng trời mất tích, con bé ngồi hát ngân nga hòa chung cảm xúc vào tiếng đàn ghi ta, vừa ngồi vừa đánh đàn con bé tỏa sáng lung linh như một vì sao trong đêm tối. Bài hài kết thúc với tiếng ngân dài ra, con bé nở nụ cười hiền hòa chào mọi người ai nấy điều ném cho con bé vài đồng xu sau một hồi đi gom góp con bé tìm được 1 mớ khá bọn, Đ.Tuấn đến gần nó đùa với con bé:

-Hóa ra mất tích, là sang Paris làm nghệ sĩ hát rong sao?

Con bé thu nhặt những đồng xu cuối cùng, ngước mặt lên nhìn ko lấy làm lạ khi gặp Đ.Tuấn:

-Cậu khỏe chứ?

Nói xong con bé cho tiền vào chiếc khăn của mình, rồi đem cho đứa bé mắt xanh ngồi trên vỉa hè:

-Đây, chị ko có đem tiền nên chỉ giúp em được bấy nhiêu thôi-Tiểu Anh nhìn đứa bé trìu mến( nói bằng tiếng Pháp)

Đứa bé nhận lấy số tiền rồi hôn vào má Tiểu Anh, hằn bé chạy một mạch v