
tại gia? Thật là khó hiểu.
Chợt
Hikaru nghe tiếng Noeul bước ra khỏi phòng. Cô giật mình, phải làm sao
hay nói thế nào đây nếu anh biết là cô đã phát hiện ra việc anh có máy
giặt.
Cô vội vàng đ1ong hai cánh cửa lại đúng lúc anh bước vào bếp.
"Thự đơn hôm nay có gì nào?" Noeul hồn nhiên hỏi. Hỏi xong anh mới thấy Hikaru đứng dựa lưng vào hai cánh cửa tủ trượt với một nụ cười gượng
gạo. "Có... chuyện gì thế?"
"K...không." Hikaru lúng túng. "Em chỉ đang... à kiếm xem bọn anh có bột mì không? Vì em đang định làm bánh kếp."
Noeul ra chiều suy nghĩ một chút. "Anh e là không... hay anh đi mua nhé?"
"À, không, thế thì th6oi. Em làm món khác cũng được..."
"Không được! Bánh kếp nghe rất là hấp dẫn." Anh cười khoái trá. "Lâu
lắm rồi bọn anh cũng không đi chợ. Bây giờ đi là đúng rồi. Em đi cùng
anh không?"
"Ờ... em không biết. Em nghĩ là em nên ở nhà thì hơn."
Hikaru trả lời. Sự kick1 thích của trí tò mò đang xâm chiếm cô. Cô muốn ở lại và thử xem cái máy giặt có hoạt động bình thường không. Bởi vì cũng có thể là nó đã hỏng nên Noeul mới không dùng đến chứ. Cô không muốn
kết luận vội vàng.
"Đi cho vui." Noeul giục giã.
"Ừ thì vui, nhưng..."
"Thế thì đi." Anh có vẻ hớn hở, kéo tay Hikaru, kéo cô ra khỏi bếp và ra phía cửa.
"Nhưng em..."
"Em thạo mấy cái món cần mua hơn anh mà. Anh có biết phải mua gì đâu, nên em đi là phải rồi."
"Nhưng..."
"Đi cái cửa hàng mới mở gần đây nhé?"
Trước khi Hikaru mở mồm kịp pảnh đối thêm một câu nữa thì cả hai người đã ra khỏi cửa nhà.
***
Bada chậm rãi bước trên phô. Cô ôm chặt cái ví sát người, hai tay giữ
chắc cái dây đeo. Cô luôn ghét phải đi vào cái phố bụi đời này, nên vì
có việc nên đành chịu. Và mặc dù đã cố gắng né tránh chạm mắt với bất cứ ai, Bada vẫn có thể nghe thấy tiếng huýt sáo thỉnh thoảng vang lên mỗi
khi cô đi qua một nhóm người tụ tập bên hè đường. Cô ghét điều đó, rất
ghét bị trêu chọc vớ vẩn.
Bada tiếp tục cấm cúi bước đi, chỉ dừng
lại khi đến toà nhà ở góc đường. Cô nhìn thấy một người đàn ông đang
đứng ở cửa ra vào của toà nhà. Đang hút thuốc thì phải. Cô không muốn
đối mặt với người đó. Nhưng khi người đó nhìn thấy cô thì mắt không rời
khỏi cô một giây. Bada miễn cưỡng bước qua người đàn ông để vào toà nhà. Gương mặt người đàn ông bỗng đanh lại dưới vành mũ bán báo.
"Cô đến đây làm gì?" Danny hỏi, rít thêm một hơi thuốc. Bada đứng sững lại. Cô chỉ đứng im như vậy mà không trả lời câu hỏi.
"Sự im lặng của cô, có thể có hai ý nghĩa. Hoặc là cô đến để xin tha thứ... hoặc cô đến để gây ra một chuyện quái gở gì đó."
Bada vẫn đứng im như vậy, nhưng hai tay đã nắm chặt thành hai nắm đấm.
Danny rít thêm một hơi thuốc rồi quay qua nhìn thẳng vào mặt cô.
"... Nhưng vì chúng ta đều đã biết rõ rằng cô là mốt đứa con gái chẳng
ra gì, khả năng thứ nhất có lẽ là không phải rồi, nhỉ?".
"Khốn
kiếp. Đã biết như thế này còn vác mặt đến." Bada vừa rủa thầm vừa quay
lưng bỏ đi. Ngay lúc đ1o, cánh cửa sau lưng cô bật mở.
"Bada?"
JoonHyung gọi. Bada giật mình đứng lại. JoonHyung đã theo cô ra tới
ngoài đường. "Anh nhìn thấ em qua cửa sổ... em sao lại ở đây?"
***
"Này! Cái này thì sao, trông cũng được đấy chứ?" Noeul níu
tay áo tôi. Anh đang ngồi xổm trước tầng thấp nhất của cái giá, chỉ tay
vào một gói bột mì có bao bì in hoa. Và tôi có cảm tưởng mình đang dắt
thằng con 5 tuổi đi siêu thị, một "thằng con 5 tuổi" cao nghều như
nngười mẫu.
"Ôi, cái đó mắc lắm." Tôi trả lời.
"Ah, okay."
Noeul nói giọng thất vọng. Đúng lúc đó có mấy bác trung niên đứng tuổi
đi qua gần chỗ chúng tôi. Và tôi thấy rõ họ trố mắt ra ngạc nhiên nhìn
chúng tôi, có người nhìn tới hai lần, và có người còn cười khúch khích.
Tôi chớp mắt nhìn anh. "Em vẫn không thể tin được, là anh lại đi mặc
cái áo dính toàn sơn này đi siêu thị, làm ai cũng nhìn kia kìa!"
"Có sao không? Hay là tại màu sơn trắng làm cho anh trông hấp dẫn hơn?"
Anh làm bộ ghếch cái mặt lên và ưỡn người tạo dáng như người mẫu trên
sàn diễn.
"Eo ôi! Thôi ngay cái tró ấy đi! Haha" Tôi phá lên cười
trước cái cách anh làm cho mình ngố tệ. Anh cũng thật khéo pha trò. Nói
rất thật là cũng al6u lắm rồi tôi không cười thoải mái đến như vậy trước trò đùa của một đứa con trai, có thì cũng chỉ là Fany. Tôi ghét phải
thú nhận... là thực ra đi siêu thị với anh rất vui, tôi đã vui vẻ tới
mức quên béng cả chuyện cái máy giặt ở nhà anh.
"Okay, thôi nghiêm
túc đi. Tóm lại là chúng ta phải mua loại nào đây?" Noeul hỏi và đứng
lên nhìn cả đống các loại bộ mì trên giá với một cái nhìn "bó tay".
"Loại này đi!" Tôi với tay định lấy một cái túi trên tầng trên cùng của cái giá hàng, nhưng cái tầng này cao quá tôi với không nổi. Noeul bật
cười, có lẽ là tại cái cách tôi cố với bằng được cái túi. Anh chỉ cần
đưa tay ra là lấy được nó. Mà từ lúc n