
! Anh là thằng quái nào vậy hả? Và quần áo của tôi đâu?"
"Chính em nói tên của em cho anh mà, nhớ không? Và quần áo của em đang để ngay cạnh chân đèn kia kìa." JoonHyung chỉ tay qua chỗ cái đèn ngủ. Quần áo
của tôi đã được gấp gọn gàng để bên cạnh. Tôi vội vàng chạy đến vơ lấy
cái quần và mặc vào.
"Nghe này, tôi không biết đêm qua đã xảy ra
chuyện gì, nhưng dù có là chuyện gì, thì Không là gì cả. Anh đã nghe rõ
chưa, Không gì cả!" Tôi vừa hét vừa chỉ tay vào mặt anh ta.
"Hà? Em đang nói cái gì thế? Đêm qua có xảy ra chuyện gì đâu."
"Và làm sao tôi biết rằng anh đang nói thật?!" Tôi lại chạy ra phía cửa nhưng JoonHyung bám theo tôi không rời thành ra cả hai cứ chạy quanh
cái bàn.
"Anh nói thât mà."
"Anh cút đi!"
"Tất cả những gì chúng ta đã làm đêm qua là..."
"Đừng chạm đến tôi!"
"..là ngồi nói chuyện trong quán đó. Và cũng đã uống mấy ly. Và..."
"Để cho tôi yên!"
"... rồi chúng ta về nhà anh... lại nói chuyện... và ngay trước khi em bất tỉnh nhân sự..."
"Tôi có ngất đi thì anh cũng không có quyền..."
"...Anh không biết nhà em ở đâu. Và anh cũng không tài nào đánh thức
nổi em. Em say quá. Vì thế mà anh đã gọi một cô giúp việc lên thay đồ
cho em vì em ướt như chuột lột... Đừng có lo, lúc đó anh cũng không ở
trong phòng đâu. Anh chưa nhìn thấy gì cả nhé, hứa danh dự đấy! Anh
không có đồ ngủ của phụ nữ ở đây, nên đành cho em mặc tạm một cái áo của anh..."
Tôi đứng lại không chạy nữa. Mệt hết cả hơi. Tôi bèn ngồi bệt xuống sàn và nghe hắn nói tiếp.
"Đây là phòng dành cho khách ở lại của nhà anh. Anh xin lỗi, anh cũng
biết là đáng ra anh không nên ở lại cùng em ở đây, nhưng vì lúc nửa đêm
anh ngủ không yên tâm nên chạy qua xem em thế nào. Chắc hôm qua là lần
đầu em uống rượu hả?"
Cũng có thể. Ờ mà đúng rồi đấy. Có sao không?
JoonHyung tặc lưỡi. "Anh nghĩ là anh đã ngủ gật trên ghế ở đây. Nhưng anh không cố ý. Anh xin lỗi, thực sự xin lỗi em."
"Xì."
"Giờ thì em hiểu rồi chứ? Và anh không còn là thằng quái nào ở đây đấy
chứ?" Hắn ngồi xổm xuống trước mặt tôi, nghiêng nghiêng đầu và cười với
tôi. Rõ là cái đồ sói đeo nơ. Nhìn thì vừa cao lớn, mặt lại ngầu như
găngxtơ mà đòi ra vẻ nhí nhảnh.
"Vẫn."
" *thở dài* Thế nào cũng được... Néu em muốn đi, để anh dẫn em ra..."
"Tôi tự đi được rồi. Cảm ơn ." Tôi đi qua mặt hắn, về phía cái cửa gần
nhất. Hoá ra là cái phòng chứa đồ. Mở cái cửa thứ hai, hoá ra là nhà
tắm. Điên à! Cái nhà to đùng mắt dịch này nữa.
"Haha! Em đúng là
hết thuốc chữa!" JoonHyung vừa cười vừa lắc đầu. Hắn nắm lấy tay tôi và
lôi về phía cửa ra vào. Mặt tôi đỏ lựng hơn Mặt Trời.
"Này, đã bảo là đừng có đụng vào tôi rồi cơ mà!"
"Nếu em cứ tiếp tục xử sự như một nhóc con, thì anh sẽ dẫn em đi như
dẫn một đứa nhóc, okay?" Hắn lại cười chế giễu tôi lúc với tay mở cánh
cửa trước "Bây giờ thì dễ hơn rồi nhỉ?"
"..." Tôi lườm hắn một cái và giật tay ra.
"Em có biết là em đang ở đâu không?"
"Ờ..." Rõ là tôi không biết rồi, đáng ghét.
"Em sống ở đâu?"
Tôi ngần ngừ một lúc. "Ở Cubic U."
JoonHyung ngoác miệng ra cười lớn. "ooooohhhh, chính là em sao. Wow,
anh không biết hoá ra em là người Nhật cơ đấy. Nhưng không sao, đừng lo, anh sẽ không nói cho ai biết đâu. Sẽ là một bí mật nho nhỏ của riêng
hai chúng ta." Hắn nháy mắt với tôi.
"Mà là tôi thì sao?"
"Không, không có gì. Chỉ là bọn con trai khu này, thì luôn ngưỡng mộ
những cô gái xinh đẹp, như em chẳng hạn. Mà nhà em chỉ cách đây có hai
khu phố thôi, ra khỏi cửa thì rẽ trái. Ngày nào anh chẳng đi qua đó.
Quần áo của anh thì đã có cô giúp việc giặt, nhưng chắc là có hôm nào
anh sẽ rẽ qua xem sao, xem chỗ của em thế nào."
"... Sao cũng được." Đúng là cái đồ hợm của.
"Được rồi, xem như đó là một cuộc hẹn hò nhé! Thế đã, gặp lại sau, tiểu thư Hikaru."
Cái anh chàng này thậm chí còn dị thường hơn cả Byul nữa! Tôi không
thèm đáp lại và đi thẳng. Tôi biết thế là bất lịch sự, nhưng biết làm
sao được. Chuyện hôm qua làm tôi thấy không thoải mái khi nói chuyện với hắn. Thế mà lúc tôi đã sắp ra đến ngoài vẫn còn nghe thấy tiếng hắn gọi với theo.
"Mà này, em rất đáng yêu lúc em ngáy đấy,"
Hikaru bồn chôn nhấn nút gọi thang máy liên tục. Cửa thang máy vừa mở ra là cô bước ngay vào, tay vẫn ôm chặt mấy cái áo của mình. Cô vẫn đang
mặc cái áo sơ-mi của JoonHyung, đương nhiên, vì cô không thể nào thay đồ ngay trước mặt hắn được. Rồi cô sẽ trả lại cái áo, nhưng mà ngay lúc
này đây, cô thấy ngượng ngùng khi phải đối mặt với JoonHyung.
Thang máy chầm chậm đi xuống. Hikaru mệt mỏi đứng dựa vào cạnh cừa thang, đầu óc vẫn còn căng thẳng sau những chuyện vừa xảy ra. Cô ngước lên và bắt
gặp mình trong tấm gương kim loại. Hãy nhìn lại mình xem. Đầu tóc thì
rối bù, mắt đỏ ngầu và sưng húp, cái áo của JoonHyung r