XtGem Forum catalog
Cửa Tiệm Giặt Là

Cửa Tiệm Giặt Là

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322875

Bình chọn: 8.00/10/287 lượt.

rõ là rộng lớn," lại vẫn là anh đang nói tiếp,
"nhưng tôi nghĩ chúng ta sẽ có cách tìm ra chàng trai của cô. Tôi biết
một vài người, mấy người tối ngày chỉ lo ba cái vụ này. Tôi đảm bảo là
họ giúp được chúng ta." Anh nhướng mày và nhếch môi cười nụ với tôi.

"À, vâng..."

"Thôi, cô phỉa đi ngủ đã. Sáng mai gặp lại nhé." Anh vươn vai và đi vào phòng. "Ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Và cánh cửa phòng anh đóng sập lại.

Khoan đã thế này là thế nào? Anh thực sự tin tưởng tôi đến thế sao ? Đủ để phó mặc hoàn toàn cho tôi sự an toàn của ngôi nhà, cùng với tất cả
những món đồ đạc của anh? Nếu anh quả thật không nhớ chút nào về tôi,
thì tôi không thể hiểu nổi. Coi như anh hoàn toàn không biết gì về tôi. À không, có một chút, ít ra anh cũng biết tôi là một con bé đầu óc không
được bình thường cho lắm.

Tôi ngã người xuống ghế và đắp lên mình
cái chăn anh cho mượn, cố gắng thả lỏng mình. Cái ghế hoá ra rất là êm
ái, làm cho mấy cái gối nah đã chuẩn bị sẵn cho tôi thành không cần
thiêt. Tôi nằm dài ra và nhìn chòng chịc lên trần nhà, thói quen không
thể bỏ. Nó giúp tôi dễ ngủ hơn, khi còn ở Cubic U, nhưng nới này lại
khiến tôi thấy hơi căng thẳng. Giờ mới nhận ra cái không khí thân thiện ở Cubic U đáng giá thế nào, thật là dễ chịu. Tôi nhắm mắt và cố dìm mình
vào giấc ngủ, nhưng không được.

Tôi mở mắt.

Càng về đêm, đầu
óc tôi lại càng hoạt động không ngừng nghỉ. Giờ thì càng nghĩ, tôi mới
càng nhận thấy là cái anh chàng "Bi" này có vẻ đúng là... không phải Bi
thật. Có nhiều đểim đối lập giữa hai người quá. Bi sẽ không bao giờ mở
cửa nhà cho một người khách lạ. Anh hiếm khi tin tưởng ai, tôi biết rất
rõ. Nếu là anh thì không thể như thế này...

Nhưng đã 3 năm trôi
qua. Khi còn ở bên tôi, cả hai chúng tôi đều ở giai đoạn vẫn còn tiếp
tục lớn. Như vậy anh hoàn toàn có thể thay đổi một vài thói quen của
mình. Thậm chí có thể anh còn trưởng thành nhanh hơn khi tôi không có ở
bên. Khả năng anh trở thành một người hoàn toàn khác là hoàn toàn có
thể. Liệu có thể nào là tôi đang được gặp Bi phiên bản thứ hai không?
Câu hỏi không lời đáp.

Tôi nhắm mắt lại.

Tôi rối trí quá.

Làm sao để biết đây...

Làm sao để...

...

Chẳng biết từ lúc nào, tôi đã ngủ lịm đi.

Chẳng bao giờ có gì
đáng ngạc nhiên, khi Bi lại xuất hiện trong giấc mơ của tôi. Tôi vẫn
nhớ, mỗi lần tôi nhăn nhó là anh vỗ vỗ lên đầu tôi. Tôi vẫn nhớ, mỗi lần anh bực mình là giọng anh lại trầm xuống đáng kể. Tôi vẫn nhớ, mỗi lần
hai đứa nằm bên nhau mà ngủ thiếp lúc nào không biết....

Tôi
ghét khi phải thú thực là mình cũng đã từng hò hẹn với khá nhiều chàng
trai, nhưng tôi chưa từng thích ai chạm vào tôi. Chỉ khi Bi quàng vòng
tay ấm áp của anh quanh người tôi, tôi mới chấp nhận những đụng chạm. Vì một lý do nào đó, tôi cảm thấy yên bình trong vòng tay của anh.

Tôi chưa bao giờ thực sự nhận ra điều đó, đến tận bây giờ.

Tôi nhớ anh... nhiều lắm.....

Anh từ từ mở mắt cho quen dần với ánh nắng đang len qua hàng mi. Rồi
nghiêng đầu qua một bên để ngó cái đồng hồ báo thức đầu giường. 11 giờ
17 phút. Trưa trật trưa trờ. Có đến hàng năm nay rồi, hình như chưa bao
giờ anh ngủ quá lúc Mặt Trời mọc.

Đấy là không nói, anh ít khi ngủ
được trước 3 giờ sáng. Dù có đi ngủ sớm hay muộn, cuối cùng thì anh cũng tìm thấy mình đang làm bạn với cái tĩnh lặng của bóng đêm. Sự yên tĩnh
đầy trăn trở.

Vậy là mỗi đêm, anh lại nằm đó, mắt ngắm nhìn những
ánh đèn không ngủ của thành phố, trầm mình trong những dằn vặt, những
buồn bực không tên. Và giấc ngủ của anh cũng chẳng dễ chịu hơn chút nào. Ngay cả trong lúc ngủ, anh cũng vật vả như đang chiến đấu chống lại
những kẻ thù vô hình.

Những thứ đó... sao không giống cảm giác của giấc ngủ đêm qua. Và cả buổi bình minh sáng nay nữa...

Anh đưa mắt nhìn quanh căn phòng và trong anh bỗng dâng lên một niềm
hạnh phúc dịu dàng. Mỗi đồ vật như đang trìu mến âu yếm trong vòng tay
của ánh nắng vàng ấm áp. Từ rèm cửa, cái bàn, cái cốc thuỷ tinh đang để
trên mặt bàn - mọi thứ đều đang sáng rực lên như được dát vàng. Không
thể nhớ nổi là đã bao lâu rồi, anh đã ao ước được thức dậy trong một
khung cảnh bình yên như vậy.

Anh mỉm cười.

Toàn thân bỗng cảm
thấy thật thư thái, dễ chịu. Anh chẳng muốn ngồi dậy nữa. Nhưng vì thói
quen không bao giờ ở lại lâu trên giường. Anh nhấc cánh tay trái lên
trước... nhưng không được. Chẳng hiểu gì cả... Anh thử lại lần nữa. Đến
lúc đó anh mới nhận ra là có một sức nặng đè lên phần vai trái của anh,
và khiến cho cả phần người bên trái của anh tê rần, không nhúch nhích
được.

Quay qua nhìn, anh nín thở.

Không biết từ lúc nào, cái
cô gái ở Cubic U đó đang ngủ ngay bên cạnh anh. Bao lau rồi hả trời!?
Cuống cuồng, anh đẩy mình ra xa khỏi cô gái một cách cảnh giác, mạnh đến nổi rơi tụt khỏi giường. Như vẫn chưa đủ, anh dùng chân để đẩy mình
trên sàn nhà, tránh xa khỏi chiếc giường,