XtGem Forum catalog
Cửa Tiệm Giặt Là

Cửa Tiệm Giặt Là

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322833

Bình chọn: 8.00/10/283 lượt.

vây quanh mình khiến tôi cảm thấy bất an. Đập vào mắt tôi là cái
biển đèn nhấp nháy của một quán karaoke. Tôi bước vào đó. Một nơi tối
không kém gì ở ngoài. Tôi chẳng cảm thấy an toàn hơn chút nào, nhưng ít
ra thấy mình không còn đơn độc nữa.

Tôi ngồi xuống cái bàn gần cửa
nhất và cuộn tròn mình trên ghế. Tôi có nghe thấy người nào đó đang hát
trên sân khấu, và đám đông thì có vẻ thích thú. Người đó hát có vẻ hay,
nhưng tai tôi đang lùng bùng vì bị nước vào. Cô bồi bàn đến bên thì bị
tôpi gắt. "Đi chỗ khác, tôi có gọi gì đâu." Cô chỉ gật đầu và quay lưng
bước đi.

Tôi muốn gom góp lại mớ suy nghĩ đang rối như tơ vò của
mình, nhưng có vẻ như đầu óc của tôi đang rất cần nghỉ ngơi một chút. Và tôi chìm dần vào trạng thái trống rỗng.

Một lúc sau tôi thấy đám
đông vỗ tay rào rào và hò hét ầm ĩ. Tôi dụi dụi mắt để nhìn kỹ hơn nhân
vật đang được hoan hô nồng nhiệt như vậy. Chính là anh chàng ca sĩ vừa
hát xong. Một anh chàng khá cao lớn và có nước da sẫm mầu hơn hầu hết
những người Hàn Quốc mà tôi từng gặp. Tôi nhìn theo anh quay về bàn của
mình với 4, 5 người bạn gì đó, cả hội nói cười vui vẻ. Ngay trước khi
anh ngồi xuống ghế của mình thì bắt gặp ánh mắt tôi đang nhìn hắn. Tôi
vội quay đi. Chết tiệt.

Tôi đành chuyển sang một bàn khác và cúi
gầm mặt xuống, hy vọng là hắn sẽ không còn nhìn thấy tôi nữa. Tôi đang
không hề có tí tẹo tâm trạng để trò chuyện với bất cứ ai trong lúc này.
Nhưng hẳn là hắn vẫn để ý, vì chỉ sau vài bài hát, khi tôi ngẩng đầu
lên, đã thấy hắn đang ngồi trước mặt, mỉm cười với tôi.

"Trước tới
giờ chưa từng nhìn thấy em ở đây." Hắn nói, giọng nói sâu và trầm ấm, có chút gì đó gợi cảm. "Mới đến khu này phải không?"

Tôi nhìn thẳng
vào mặt hắn, nhìn không rõ lắm, mắt tôi vẫn nhoè nhoẹt vì mưa và nước
mắt. Nhưng tôi nhìn rõ cả hàm răng của hắn, chắc chắn rồi. Vì anh chàng
này không ngừng mỉm cười với tôi. Làm tôi muốn đấm cho một phát văng cả
nụ cười đó ra khỏi mặt.

"Cũng có thể." Tôi lạnh lùng đáp.

"Ôi, đừng có thế chứ. Anh chỉ đang cố tỏ ra thân thiện thôi mà."

"À, vậy thì tôi không có ý định đó." Tôi đứng dậy và chuyển sang một
cái bàn khác. Chàng trai giang một tay ra chặn ngang đường của tôi.

"Tên anh là JoonHyung. Mọi người gọi anh là Joon. Em tên gì?"

***

Xin chào Hikaru.

Bi? Phải anh đó không? Anh đang làm gì ở đây vậy?

Chỉ ghé qua chào em một câu... hôm nay em tốt nghiệp mà, làm sao anh có thể không đến chứ?

Nhưng... anh có sao không? Trông anh có vẻ mệt mỏi?

Trông anh buồn ngủ lắm hả? Hay là cả hai chúng ta đều buồn ngủ nhỉ?

Không, ít ra là em không nghĩ vậy.

Sao anh cứ cảm thấy mơ hồ sao đó, như thể tất cả chỉ là ảo ảnh? Tất cả...

...Bi, đáng ra anh không nên đến đây, anh phải ở nhà nghỉ ngơi đi chứ.

Coi này, anh không biết chuyện gì đã xảy ra, anh chỉ biết rằng, anh không thể ngừng nghỉ về em...

...

Anh muốn được ở bên em. Hikaru anh chỉ muốn...

***

"Bi?"

Tôi ngồi bật dậy, trên giường.

Tôi vừa mơ một giấc mơ về Bi. Hình như là về ngày lễ tốt nghiệp cấp 3
của tôi. Tôi đã tổ chức một bữa tiệc. Ai cũng đến, chỉ có mình anh là
không thấy đâu. Đến tận cuối buổi tiệc anh vẫn chưa tới. Thế rồi đún vào lúc nửa đêm, lần cuối cùng tiếng chuông cửa reo. Và chính là anh.

"Bi là ai?" Một tiếng nói vang lên ngay bên cạnh tôi.

Tôi quay phắt lại, và không ai khác, chính là cái anh chàng hôm qua. JoonHyung. Và vẫn là cái nụ cười thường trực đó.

Ôi Chúa ơi.

Tôi nhìn xuống những thứ mình đang ngồi trên. Đây không phải là giường của tôi.

Tôi nhìn xung quanh. Là một căn phòng rộng thênh thang với gạch lát nền rất đẹp, những món đ62 gỗ màu trắng và rèm cửa bằng lụa.

Đây càng
không phải là nhà tôi. Thế thì tôi đang ở chỗ quái nào vậy hả trời?!?
Cuống cuồng, tôi bật dậy khỏi giường và chạy về phí cửa.

"Ê, này
này, đừng có thế chứ. Không sao đâu!" Anh chàng kia gọi với theo tôi.
Nhưng mà tôi làm sao có thể bình tĩnh được khi mà thậm chí không biết
anh chàng này rốt cuộc là ai nữa.

"Đây là đâu?" Tôi hét lên.

"Nhà tôi."

Tôi chợt nhớ ra một chuyện và nhìn xuống những thứ mình đang mặc. Đây
không phải là quần áo của tôi nốt. Mà thực ra tôi chỉ đang mặc một cái
áo sơ-mi nam rộng lùng bùng, không gì khác. Còn chân tôi. Ôi...

"Anh đã làm gì với tôi?? Nói ngay" Tôi lại hét vào mặt anh ta. Anh tiến
đến gần tôi, nhưng cứ tiến lên một bước là tôi lại lùi về một bước.
"KHÔNG! Tránh xa tôi ra!"

"Awww, ý em là sao, "Anh đã làm gì với
tôi" à? Chả lẽ em không nhớ gì sao? Đêm qua khi chúng ta nói chuyện đó,
và sau đó chúng ta đã..."

Tôi chộp lấy một cái hộp ngay gần tôi và ném thẳng vào hắn " Đứng nguyên đó!"

"Nào, Hikaru, bình tĩnh lại em, anh..."

"Anh nói cái gì? Sao anh biết tên tôi? Tôi chưa từng nói với ai tên của tôi