80s toys - Atari. I still have
Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction

Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325934

Bình chọn: 8.00/10/593 lượt.

>
- Hả?

- Tôi nói cô là em họ anh Minh, họ nghĩ chúng tôi là anh em nên không có chuyện gì đâu!

- Cảm ơn anh! Thật ra… ở cùng anh cũng vui, đôi khi tôi thấy anh thật
là khó chịu nhưng bù lại, cái cách nghĩ hơi bất cần và hơi khác người
của anh làm tôi ấn tượng lắm!

- Sau này khi đi ra ngoài đường đừng có coi tôi là người quen, sau hôm nay chúng ta không có liên hệ gì hết.

- Khiếp, làm gì mà anh lạnh lùng thế? Tôi thấy chúng ta đâu có gì để phải nhìn nhau như người dưng như thế chứ?

- Tôi không thích, hơn nữa không muốn bạn trai cô hiểu nhầm.

- Vâng, vậy thì thật biết ơn anh! – Nilk kéo dài giọng – Đồ chích chòe kiêu ngạo!

Huyền hồn nhiên đi cạnh Tuấn Anh trên đường về, vì khách sạn mà Minh
tổ chức lễ cười khá gần nơi hai người đang ở nên họ quyết định đi bộ.
Khi đi ngang qua công viên, bất chợt cô hào hứng:

- Này Zen! Chúng ta đi qua đây rồi hãy về nhà được không, tôi muốn đi dạo quanh hồ.

- Sao cứ phải là lúc này nhỉ?

- Một lát thôi mà, sau này tôi đâu có cơ hội đi cùng với một nhạc công violin như anh.

……

Cả hai người đều không biết vào lúc đó, có một đôi mắt đang dõi theo
họ từ xa. Bất chợt thấy Huyền đứng trên thềm khách sạn của bác cậu, Quân đã định gây cho cô một bất ngờ nho nhỏ, nhưng ý định đó phụt tắt khi
cậu nhìn thấy Tuấn Anh. Họ đi cùng nhau và nói chuyện vui vẻ, Quân không rõ Tuấn Anh nói gì vì dường như môi anh không mấp máy nhưng Huyền thì
khác, cô cứ ríu rít bên người con trai đó, cô vẫn cười cười nói nói rất
vui vẻ, điều này làm Quân thấy cơn tức giận trào dâng. Bên cạnh anh,
Huyền lúc nào cũng e lệ và ngại ngùng, cô nàng hay đỏ mặt khi cậu khẽ
chạm môi lên má cô và luôn ít nói. Nhưng bây giờ khi bên cạnh cậu ta, cô ấy trở nên đầy sức sống, với đôi mắt lấp lánh và đôi lúc lại hơi đỏ ửng khi Tuấn Anh nói gì đó. Anh ta rốt cuộc là gì mà lại có thể khiến cô ấy có những thái độ như vậy-Quân gần như phát điên.

Cộc cộc! Tiếng gõ cửa khô khan vang lên, Zenka đang bận lấy nước uống nên Huyền bước ra mở cửa, cô sững sờ:

- Chào em! – Quân gượng cười.

- Sao anh…

- Anh thấy em đi vào đây, hỏi ban quản lý thì biết là em ở đây, chắc em không phiền khi anh vào trong đâu nhỉ?

Không đợi cô đồng ý, anh liền bước vào bên trong, anh lặng người khi
nhìn thấy Tuấn Anh đang đứng bên cửa sổ với ly nước trong vắt trên tay.
Quân cảm thấy mình không thể suy nghĩ được nữa, anh lập tức mở cửa tất
cả các phòng trong nhà: một phòng nam và một phòng nữ.

- Hai người đang làm gì ở đây thế này? – Quân nói, cố giữ bình tĩnh – Hai người không phải là hàng xóm mà là ở cùng nhau sao?

- Quân, em có thể giải thích…

- Giải thích ư? Anh tới đây hỏi thì họ nói em là em họ của Minh nào
đó, còn anh ta tên là Tuấn Anh cơ mà? Em sống cùng một thằng đàn ông
sao?

- Tôi nghĩ là anh đang hiểu lầm rồi, thật ra…

- “Thật ra”, thật ra gì chứ, sự thật đang ở ngay đây rồi còn gì?

- Không phải như anh nghĩ đâu, em và anh ấy không có gì hết, em chỉ…

- Em làm sao? – Quân quát – Em thừa biết tôi có thể giúp em, em cần gì tôi cũng sẽ giúp, thế nhưng em không chọn tôi mà lại chọn một thằng như nó sao?

- Anh đang mất bình tĩnh nên tôi không muốn đôi co nhưng tôi không làm gì tới mức để anh nhục mạ như vậy!

- IM ĐI!

Quân giơ nắm đấm về phía Tuấn Anh, lập tức cậu chặn bàn tay đó lại, rồi nhanh chóng xoay người và bẻ gập tay Quân:

- Tôi không thích đánh nhau nhất là trong hoàn cảnh này!

- Buông tôi ra!

- Anh bình tĩnh nghe cô ấy nói đi đã rồi hãy yêu cầu như vậy!

Bị bàn tay có vẻ yếu ớt nhưng rất khó chống cự lại đó giữ chặt một thời gian, Quân đành xuống nước:

- Được rồi, tôi sẽ nghe!

Huyền bước tới bên anh, nước mắt của cô tuôn rơi:

- Em xin lỗi, em đã không nói ngay từ đầu, em khi đi tìm nhà có ở
chung với anh Tuấn Anh một thời gian, nhưng em đang dọn đồ để chuyển đi
rồi mà! Giữa chúng em không có chuyện gì đâu!

Quân từ từ tiến tới bên cô, nắm lấy hai bờ vai đang run rẩy, anh siết chặt tay mình:

- Đau quá! – Huyền kêu lên.

- Em hãy nói đi! Nhìn thẳng vào anh mà nói! – Quân nhìn Huyền với anh
mắt tha thiết tột độ - Nói là em yêu anh, chỉ yêu anh mà thôi!

- Em…

Chưa kịp nói hết câu, lập tức đôi môi của cô bị Quân gắn chặt bằng môi mình, một nụ hôn đầy giận dữ và dường như muốn nuốt chửng cô làm Huyền
run lên và nghẹt thở. Đôi mắt không hề nhắm lại của cô nhìn thấy Zenka
đang đứng đó, bình thản. Sao mình lại bị mang ra làm những chuyện như
thế này trước mặt anh ta? Mình đang làm gì điên rồ thế này? Huyền khóc.

- Anh đã làm gì tổn thương em sao? – Quân bối rối lau nước mắt cho cô và hỏi.

Không thấy cô gái lên tiếng, quay lại đằng sau Quân nhìn thấy sự thờ ơ của Tuấn Anh, anh ta đang định quay đi chỗ khác, bất chợt Quân thấy
giận run người trước thái độ đó. Anh ta đã cười khẩy khi mình hôn Hu