Có Ai Yêu Em Như Anh

Có Ai Yêu Em Như Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325865

Bình chọn: 8.5.00/10/586 lượt.

y,
cũng là giờ làm việc ở đầu Canada để liên lạc với khách hàng, thương
lượng và giải quyết các vấn đề phát sinh. Mặt cô gầy hẳn đi, mắt thâm
quầng, lờ đờ vì thiếu ngủ. Mỗi sáng thức dậy bao giờ cũng là cả một cực
hình. Mẹ cô thấy con gái trông cứ như con nghiện, vừa xót vừa hậm hực
bảo:

- Nghỉ xừ nó đi con ạ. Mẹ nhờ cô Ái xin cho mày đi dạy, rồi kiếm
thằng chồng cho nhàn thân. Hai mấy tuổi đầu rồi chứ còn bé bỏng gì.

Cô ngáp ngáp, mắt vẫn còn díp lại vì buồn ngủ:

- Vậy mẹ kiếm thằng chồng cho con đi!

Bà Hoa càng hậm hực tợn. Cứ quở con mình chưa có chồng, nhưng có khi
chính bà còn kén chọn hơn con. Mấy đứa con trai của những bạn bè quen
biết bà chẳng thấy ưng thằng nào. Rồi họ hàng mai mối, đứa thì hơi lùn,
đứa thì gia đình có tiền sử bệnh tim, đứa thì nghề nghiệp khó thăng
tiến, đứa thì tướng sát vợ… Tóm lại, nhìn ai cũng không xứng đôi vừa lứa với cô con gái rượu. À, chỉ có đồng chí cấp trên hồi nọ đưa con bà về
còn có chút dáng vẻ ưu tú, tạm chấp nhận được. Sau đợt gặp mặt ấy, bà
Hoa khấp khởi hy vọng nhưng chẳng thấy tín hiệu đáng mong chờ nào. Bà
hỏi:

- Thế cái cậu lần trước mẹ gặp ấy, trông cũng ra dáng con nhà đàng hoàng, tử tế, sao lâu không thấy nhắc tới?

Nguyên nghe xong, tỉnh hẳn cả ngủ. Mẹ cô đã phát hiện ra chuyện gì chăng?

- Mẹ nói cậu nào vậy?

- Thì giám đốc bên con, tên là Thế Phong đó!

- À, ờ… Thôi chết! Trễ giờ rồi. Con đi đây!

Nói đoạn cô xách xe, phóng vọt ra khỏi nhà.

Thế Phong đang ngồi uống cà phê với ông nội, tự nhiên thấy nhột nhột
muốn hắt xì một cái. Hình như có ai đang nhắc anh thì phải. Ông Quang –
ông nội anh nhìn thằng cháu đích tôn, thân mật dặn dò:

- Mùa này thời tiết thất thường, cháu nhớ giữ gìn sức khỏe. Sức khỏe
là vốn quý của con người, có khỏe mạnh thì mọi việc mới trôi chảy được.

- Dạ. Cháu biết rồi. Có phải ông lại định nói công việc có thể làm lại, chứ sức khỏe không thể lấy lại phải không ạ?

Ông anh cười:

- Lời của người lớn không khi nào là thừa cả. Tuần này, Trường Giang lại không về nhà phải không?

Phong biết, ông nội luôn mong mỏi em họ anh về nhà để gia đình đoàn
tụ sum vầy. Giang lại chọn cách chuyển ra ngoài sống, hàng tuần đều đặn
đến thăm ông nhưng nếu đến trễ một,hai ngày ông của anh đã thấy nhớ rồi. Người già thường nhạy cảm, anh bèn lựa lời an ủi ông:

- Chắc chú ấy mới nhận công tác nên hơi bận.

Ông Quang lắc đầu:

- Phong à, ông nghĩ… Trường Giang đã có người yêu!

- Sao ông lại nghĩ như thế ạ?

- Tuần rồi chú Quý chở ông đi ngang qua quảng trường trung tâm thành
phố, ông thấy Giang ngồi uống nước khá thân mật với một cô gái ở chỗ đài phun nước. Nhìn từ xa, cũng không rõ mặt lắm.

- Cũng có thể chỉ là bạn của chú ấy thôi. Hay là ông muốn có cháu
dâu, nhìn ai cũng ra người yêu của cháu mình đấy? – Phong trêu ông nội
mình.

Ông lão nửa cười, nửa không, hỏi lại anh:

- Còn anh thì sao? Chừng nào dẫn bạn gái về ra mắt? Trước giờ có đám
nào tốt muốn giới thiệu cho anh, anh đều lạnh nhạt, nói không muốn người nhà can thiệp.

Giọng điệu của ông nội bình thường khiến cho Phong không biết chuyện
của anh và Nguyên, ông lão sắc sảo này đã biết được mấy phần. Dù sao, ý
định của anh với cô cũng là nghiêm túc, cho nên anh hạ quyết tâm sẽ sắp
xếp giới thiệu cô với gia đình mình. Tháng Bảy hàng năm là lúc nhà họ
Nguyễn thường có truyền thống tổ chức một chuyến du lịch ngắn ngày cho
các thành viên trong gia đình. Đó chẳng phải là một dịp tốt để mọi người gặp gỡ nhau hay sao. Anh tươi cười trả lời ông:

- Nhanh thôi ông ạ. Ông chuẩn bị tâm lý từ bây giờ đi nhé!

- Cái thằng… Còn úp mở cơ đấy. Được! Chớ có nuốt lời!

Lúc đó Phong đã cười mà không hề biết rằng, sự sắp xếp khôn khéo của
anh, lại không bằng sự sắp đặt của số phận. Đôi khi ta phân tích được
mất, cho rằng đã chọn ra một thời gian hoàn hảo để khởi sự mọi việc,
nhưng đâu hay chỉ cần chậm mất một khắc, những gì tưởng đã chắc chắn
thuộc về mình, lại bỗng nhiên trở thành của người khác.



Rốt cuộc, một lá bùa hộ mạng từ trên trời rơi xuống đã kéo Thảo
Nguyên ra khỏi kiếp sống làm cú bay đêm kiếm ăn của mình. Cô nhận được
quyết định chính thức từ bộ phận nhân sự của Tổng công ty Thành Tín, nội dung là nhân viên kinh doanh Đặng Thảo Nguyên được thăng chức trở thành chuyên viên phòng kế hoạch thuộc tổng công ty, đề nghị bàn giao và tiếp nhận vị trí mới trong vòng một tuần, lương tăng lên 20%. Không những
thế, cùng với quyết định này, cái đống bầy hầy của vụ khách hàng Canada
sẽ thảy lại cho người khác của Chi nhánh 1 lo. Quyết định vừa được tung
ra, các đồng nghiệp cùng văn phòng với cô lại thêm một phen xôn xao bàn
tán. Câu chuyện của Nguyên là một ví dụ điển hình của chuyện“tái ông
thất mã”. Đúng là sống trong thời đại này nhiều chuyện xảy ra thật chẳng biết họa hay phúc đường nào mà lần. Bên ngoài thì rõ ràng đây là một
quyết định công dựa trên nhu cầu của Tổng v


Teya Salat