
lỗi, Nguyên. Anh thừa nhận là anh luôn có suy nghĩ muốn
công tư lẫn lộn. Anh nhờ em trợ giúp anh, không sai, là để được gần với
em thêm chút nữa. Nhưng trừ việc đó ra, anh đã hết sức kiềm chế để không ai có thể lấy đó làm tổn thương em. Nhất là về việc Lan Chi, quả thực
đó không phải là chủ kiến của anh.
Thảo Nguyên ngạc nhiên:
- Không phải chủ kiến của anh ư?
- Anh biết khách Canada là một đối tác lớn của Chi nhánh 1, nhưng
trong quá trình nghiên cứu hồ sơ khách hàng, anh thấy giao dịch này ẩn
chứa rất nhiều rủi ro. Theo đuổi những trường hợp như vậy cực kỳ mệt
mỏi, anh không nghĩ mình muốn trao củ khoai nóng này cho em.
- Vậy đây là chủ kiến của ai?
- Đúng ra thì Ban Giám đốc Chi nhánh 1 sẽ phải họp để ra quyết định
chung. Nhưng Ngọc Thái lại bỏ qua bước này để chỉ định luôn người nhận
bàn giao là em và Hoài Thu.
Ồ, vậy hóa ra không phải Trường Giang, mà đây là chủ ý của Giám đốc
Thái! Vốn Thái vẫn dành tình cảm quý mến kiểu như anh trai cho Nguyên
nhưng trong công việc tuyệt đối không bao giờ tỏ ra thiên vị ai. Cớ sao
lần này lại… Trong đầu Nguyên nghĩ ngay đến Phong, nhưng sau đó, cô phủ
nhận ngay. Anh đang mong từng ngày để cô chuyển lên Tổng, không rút bớt
khách của cô thì thôi sao có chuyện lại giao khách “sộp” để cô thêm
vướng bận làm gì.
- Còn có chuyện này nữa. Em nghe được thông tin Chi nhánh 1 sắp bị đóng cửa. Anh có biết không?
Trường Giang nhíu mày:
- Ai đồn bậy bạ vậy? Nếu nói đóng thì còn mở rộng quy mô làm gì, còn lập kế hoạch vay vốn làm gì?
Lời anh nói cũng có lý. Thế thì, tại sao Lan Chi lại phải nói dối cô? Ôi, sự thể càng lúc càng rối tinh rối mù, khiến cô chẳng biết thế nào
mà lần. Thảo Nguyên vốn là một cô gái thông minh nhưng trong cuộc sống
lại có xu hướng suy nghĩ đơn giản. Những mối quan hệ rắc rối, mưu mô hay sự đấu đá phức tạp trong môi trường công sở, cô càng lười, không muốn
can dự vào. Thế mà chẳng hiểu sao cô cứ như cái phễu, hút tất cả mọi rắc rối về phía mình.
Và cuối cùng, rắc rối thực sự cũng đã đến.
Rắc rối đến với cô nhân viên phòng kinh doanh Đặng Thảo Nguyên từ chính việc mà mọi đồng nghiệp vốn đang tị nạnh với cô.
Container hàng mới rời cảng Cát Lái – thành phố Hồ Chí Minh hồi đầu
tháng trước mà khách Canada vừa nhận, đã bị hải quan của nước bạn niêm
phong do không đáp ứng được các chỉ tiêu chất lượng của cơ quan kiểm
dịch. Cái tin dữ được thông báo từ đại diện của khách hàng qua điện
thoại đúng thời điểm Nguyên đang ngập đầu kiểm tra bốn cái chứng từ LC
mới được fax đến từ ngân hàng. Cô nghe xong cuộc gọi đường dài, cả người như rủn ra, tay chân thoắt cái trở nên lạnh ngắt. Hàng hóa này vốn
thuộc hợp đồng cũ của Lan Chi, những hiện tại chị ta đã nghỉ việc,
Nguyên là người đứng mũi chịu sào. Việc hàng bị trả về ở Chi nhánh 1,
trước giờ chưa có tiền lệ. Cho nên ai cũng hoang mang, không biết phải
xử trí thế nào. Lúc này, các nhân viên khác của phòng kinh doanh mới vỡ
lẽ, hóa ra không được nhận bàn giao lại là cực kỳ may mắn. Chứ nếu mà
được phân công khách này như Thảo Nguyên, thì nội việc xác minh thông
tin, làm thủ tục nhập hàng… cũng đã đủ phát điên vì stress rồi. Có người thông cảm thì thương hại cô, còn những người trước đây ghen tị với cô
thì giờ mừng thầm trong bụng, kiểu như “Đáng đời, tưởng ăn được mà dễ
lắm ý!”
Ngọc Thái trầm ngâm ngồi trên chiếc ghế bành, loại làm bằng da đặc
biệt to giành cho giám đốc để nghe Thảo Nguyên báo cáo về tình hình
container hàng đang bị giam tại cảng Toronto. Sau khi Nguyên trình bày
xong, điều mà cô không ngờ nhất là giám đốc lại nói với cô:
- Nguyên này! Bây giờ có một cách duy nhất để em thoát khỏi những rắc rối này, thoát triệt để. Em có muốn không?
- Như thế nào ạ?
- Đang có một vị trí trống trong phòng kế hoạch thuộc Tổng công ty.
Phòng nhân sự đang chờ tiến cử từ các chi nhánh. Chỉ cần em lên tổng,
mọi vấn đề ở Chi nhánh 1 sẽ có người thay em giải quyết.
Nguyên sững sờ. Đúng như Ngọc Thái nói, bây giờ chỉ cần nói với Thế
Phong một câu để cô thuyên chuyển công tác, giống như Lan Chi chuyển
sang công ty con, cô sẽ ngay lập tức thoát khỏi cái mớ bòng bong này.
Mọi chuyện đối với cô sẽ trở nên dễ dàng biết bao. Nhưng, cô là ai chứ?
Cô chính là Đặng Thảo Nguyên – một người không bao giờ chịu lui bước
trước mọi thử thách cơ mà. Nếu như cô ra đi vào lúc này sẽ chẳng khác gì một kẻ hèn nhát, chỉ mới có một tí khó khăn đã phải kiếm con đường
vòng. Không! Cô muốn mình thật đàng hoàng rời khỏi Chi nhánh 1, chứ
không phải cái kiểu chạy loạn như thế này.
Tin tức hàng hóa phải trả về từ Chi nhánh 1 bay lên Tổng công ty rất
nhanh nhưng sau đó ngay lập tức bị phong bế kín bưng. Việc này nhất
thiết phải giấu để khi nhận lại hàng ở đầu hải quan Việt Nam, chỉ cần
bịa đại một lý do như bao bì sai quy cách hoặc in nhầm thông tin để
tránh những kiểm hóa lằng nhằng mất thì giờ. Hai ngày nay Nguyên sống
đời sống của loài cú, đêm nào cũng phải chầu chực lúc nửa đêm gà gá