
ười con trai.
-Hạ Đồng, đã muộn rồi không đến trường sẽ trễ học đó.
Hạ Đồng đang ngồi nói chuyện với Mạch Huân thì từ xa vang lên giọng
nói băng nhọn, cô vô thức ngước mắt nhìn, thấy Dương Tử đứng cách xa
mình chừng mười bước chân.
Anh... !??? Sao lại ở đây?
Mạch Huân nhíu mày, cũng quay đầu nhìn Dương Tử, nháy mắt đôi mắt lóe
sáng. Mạch Huân là ca sĩ, nếu người con trai này anh cũng không biết thì quá mất mặt rồi.
-Mạch Huân, tôi phải đi rồi, tạm biệt anh.-Hạ Đồng không muốn Dương Tử hiểu lầm liền đứng lên tươi cười nói
-Hẹn gặp lại, à tôi cũng muốn cô biết, không phải người con trai nào
cũng yêu qua vẻ bề ngoài, có khi có trường hợp ngoại lệ thì sao?
Mạch Huân cũng đứng lên, nở nụ cười sáng lạng.
-Tôi biết rồi, có duyên gặp lại.-Hạ Đồng vui vẻ đáp lời, sau đó bước tới Dương Tử
Dương Tử không nói gì, chỉ tặng ánh mắt đen chứa đầy băng lạnh cùng
sắc nhọn cho Mạch Huân rồi dùng tay ôm bả vai cô bước lên chiếc taxi vừa kêu.
Mạch Huân khóe môi giần giật, làm sao một cô bé như Hạ Đồng lại quen
cháu trai được cưng chiều nhất của chủ tịch tập đoàn Thiên Tử chứ?
Dương Tử... cái tên này anh đã sớm nghe, đến hôm nay mới gặp, bắt quá
chỉ là cậu con trai mười tám tuổi, thua anh đến hai tuổi.
Mạch Huân vẫn đang cười thì khóe môi cứng đờ, không lẽ... người con trai Hạ Đồng nói là Dương Tử???
...
Trên taxi, cả Hạ Đồng và Dương Tử đều không nói gì, im lặng nhìn ra
cửa sổ, trong xe mặc dù đã bật điều hòa nhưng mà vẫn cảm thấy rất lạnh,
lạnh như đang ở gần tảng băng.
-Hắn ta là ai?-Dương Tử có vẻ không quan tâm, nhưng trong lòng tràn đầy lửa giận
-Là người lạ vô tình gặp, thấy hợp nên nói chuyện.
Hạ Đồng đáp, ngay sau đó quay đầu nhìn anh, ý cười trên môi rất sâu: "Anh ghen???"
-Em rất thích anh ghen? Nếu em muốn thế thì em đã được như ý.-Dương Tử vẫn nhìn ra ngoài, ánh mắt hiện hữu toàn sắc lạnh
Hạ Đồng nhíu mày, sau đó nhanh chóng giãn ra, cười hòa hoãn nói: "Lời
em nói là thật, em vô tình gặp anh ta thấy hợp nên nói chuyện. Không
phải, anh lại không tin em chứ?"
Dương Tử chấn kinh, lặp tức quay đầu nhìn cô.
-Anh tin em. Nhưng mà anh không thể nhịn được nhìn em khi nãy nói chuyện vui vẻ với tên đó. Nụ cười của em, chỉ dành cho anh.
Dương Tử nói bàn tay chạm vào môi cô, lời nói bá đạo như tuyên bố chiếm hữu.
Hạ Đồng có chút buồn cười, sau đó lắc đầu nói: "Đúng là không chịu nổi tính ngang ngược của anh."
Dương Tử khoe môi cong lên một đường đẹp say lòng người, sau đó không nói không rằng dán môi mình lên môi cô.
Hạ Đồng bất ngờ, muốn đẩy anh ra, ở trên xe còn có tài xế a, làm như vậy thực sự rất xấu hổ.
Nhưng mà Dương Tử không để ý, bàn tay cố trụ sau gáy cô, không kiêng
dè cạy hàm răng trắng đều của cô ra, chiếc lưỡi nóng bỏng tiến sâu vào
trong, tùy ý càn quét.
Tài xế cũng rất hiểu chuyện, chỉ lo lái xe không dám nhìn màn này.
Bên ngoài thấp thoáng nhìn thấy hai người trong xe đang cuồng nhiệt
hôn nhau, nụ hôn này như bù đắp những ngày qua cho bọn họ.
Bầu trời phủ màu xanh thẫm, tòa nhà cao ngất toàn bộ đều làm bằng cửa
kính tấp nập người ra kẻ vào, ai ai gương mặt cũng sáng ngời sang trọng. Trong hội trường buổi đấu giá cũng đã bắt đầu, ghế cũng đã bị ngồi hết.
Bà Khuê cùng Cao lão gia ngồi ở vị trí đầu, sợi dây chuyền Bán Nguyệt
này thật sự rất tinh tế, bà Khuê vừa nhìn thấy qua màn ảnh tivi đã thích ngay, cái tên Bán Nguyệt đều là do mặt của sợi dây chuyền, mặt của sợi
dây chuyền là nửa mặt trăng, toàn bộ đều làm bằng kim cương trắng trong
suốt có kích thước bằng nhau, ánh sáng của những viên kim cương sáng lấp lánh ngay cả trong bóng đêm cũng bị ánh sáng của nó làm chói mắt. Sáng
cứ như mặt trăng trên trời cao.
-Đây là số của em, chỉ cần em thích, bao nhiêu tiền anh cũng trả.-Cao lão gia đưa biển số cho bà Khuê
Bà Khuê cầm lấy, từ lúc gặo Cao lão gia đến giờ, ông luôn quan tâm bà
hết mực, chưa bao giờ xem thường xuất thân của bà, ngay cả đứa con gái
Hạ Đồng của bà, ông cũng rất quan tâm, ông còn đưa ra đề nghị sẽ giúp
trả số nợ cho Hạ Đồng không cần ở nhà Chính nữa, nhưng mà bà không dám
nhận, ông quá tốt, làm bà thấy rất áy náy.
Mạch Gia Vĩnh ngồi ở hàng ghế phía sau, cách chỗ bà Khuê và Cao lão gia khoảng hai hàng, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn bà.
Mạch Huân lại không ngồi cạnh ông, ngồi phía trên ông cách bà Khuê một hàng. Bởi vì anh là ca sĩ, ba anh lại không muốn bị chú ý nên không còn cách nào khác không thể ngồi cạnh ông.
-Xin kính chào tất cả các vị đã đến tham gia buổi đấu giá sợi dây
chuyền Bán Nguyệt ngày hôm nay. Sau đây mời nhà thiết kế ra sợi dây
chuyền đem sợi dây chuyền Bán Nguyệt ra.-người dẫn chương trình đứng
trên khán đài, cầm micro nói lớn
Lời ông vừa dứt, một người con gái trẻ trung, thoạt nhìn là người nước ngoài, chắc là người Nga.