
đồng ý
cho ba anh lấy bà.
Đối với bà, anh đã xem bà như mẹ ruột, rất yêu quý kính trọng bà. Hạ
Đồng lại là con ruột bà, sao lại không hiểu bà tốt thế nào chứ?
-Ba con vẫn khỏe chứ? Tiểu Lạc nó thế nào rồi, chắc cũng lớn rồi nhỉ?
-Cảm ơn bà quan tâm, ai cũng khỏe, đặc biệt là Tiểu Lạc, không có mẹ nó vẫn tốt đó thôi.
-Con thật sự không có gì nói với mẹ sao?
Bà Khuê đối với sự lạnh nhạt hờ hững của cô đau lòng tột độ, khóe mắt rưng rưng nghẹn ngào hỏi.
-Từ lúc bà đi đến giờ, suốt chín năm qua tôi chỉ có một câu muốn hỏi bà.
Hạ Đồng hít một hơi nặng trịch vào lòng ngực, dừng một chút, nhìn bà thoáng động, sau đó nói tiếp.
-Ba tôi, là ai?
Bà Khuê hơi sững người, ánh mắt né tránh nhìn cô.
Hạ Đồng không khó nhận ra sự né tránh từ bà, trong lòng nóng như lửa
thêu, lại cố giữ cho bản thân bình tĩnh, nhàn nhạt cười giễu, nói:
-Hay là, tôi căn bản không có ba? Hoặc ba tôi là ai bà cũng không biết?
Bà Khuê không kìm được nước mắt, từng giọt rơi ra khỏi khóe mắt, đau
lòng nhìn cô, bà rất muốn nói, con có, con có ba, mẹ biết ba con là ai,
ba con rất tốt, là người đàn ông rất tốt, con cũng rất giống như ba con
đều có giọng hát trời phú, nhưng mà ông lại bỏ rơi mẹ con mình.
Bà Khuê chỉ nhìn cô bằng ánh mắt tràn đầy nước mắt, chua xót không nói nên lời.
-Xin lỗi, tôi còn có việc.
Hạ Đồng cố ngăn nước mắt, mặc dù cô nói không quan tâm ba mình là ai
nhưng khi hỏi câu đó, bà lại im lặng, càng làm cô cho rằng mình chỉ là
đứa con không may có của bà.
Hạ Đồng vội vàng cầm cặp, sau đó chạy một mạch ra ngoài.
Dương Tử lo lắng vội chạy theo cô.
-Đồng Đồng, mẹ xin lỗi...
Bà Khuê đau lòng nói, là bà có lỗi trước, là bà đã bỏ rơi đứa con gái của mình, thì bà lấy cớ gì lại bắt cô tha thứ cho bà.
Dương Tử đuổi theo Hạ Đồng, vừa chạy đến cửa thì cô đã lên taxi chạy
đi mất, Dương Tử lo lắng không thôi, liền chạy đi lấy xe đuổi theo.
Đã bảy giờ tối, Hạ Đồng vẫn chưa quay về nhà Chính, Dương Tử sốt ruột
đi đứng không yên ngoài trời lại đang mưa rất lớn, suốt ba tiếng đồng hồ qua anh đã chạy xe khắp thành phố để tìm cô, thế nhưng vẫn không thấy,
anh điện thoại cho cô thì điện thoại đã khóa máy, anh còn nghĩ cô đã về
nhà Chính nên chạy về xem thử, cũng chưa về.
Dương Tử sực nhớ, có lẽ cô ở bên cạnh hắn, chắc vậy nên?
Dương Tử lấy điện thoại ra, trượt trên màn hình, do dự một lúc mới bấm nút gọi.
[...Chuyện gì mà hôm nay gọi tôi thế?...'>-Lăng Hạo đầu dây bên kia giọng nói hời hợt
Giọng điệu của Lăng Hạo, hình như chưa biết chuyện của Hạ Đồng thi phải?
-Hạ Đồng, có ở cạnh cậu không?-Dương Tử nhíu mày hỏi
[...Ý cậu là sao? Không phải, đã về từ sớm sao?...'>
-Tôi biết rồi, không có gì cả.
Dương Tử định cúp máy thì Lăng Hạo đã lên tiếng chặn lại.
[..Đã xảy ra chuyện gì đúng không?...'>
-Phải. Hạ Đồng, gặp lại mẹ mình, có vẻ rất kích động, đến giờ vẫn chưa về nhà Chính.
[...Bao lâu rồi?...'>
-Ba tiếng.
[...Ba tiếng, chưa thể báo cảnh sát là mất tích được. Bây giờ tôi với cậu cùng đi tìm...'>
-Tôi đã tìm khắp thành phố rồi, không tìm thấy.
[...Thế là cậu bỏ cuộc? Dương Tử, cậu đi chết cũng vừa rồi...'>
-Tôi sẽ đi tìm tiếp.
[...Tôi tưởng cậu sẽ là đồ bỏ đi thật chứ? Chia ra tìm đi...'>
Lăng Hạo nói xong cúp máy, Dương Tử cất điện thoại chưa bao giờ anh
chịu để Lăng Hạo nói mình như thế mà không chửi lại. Phải là anh định
chửi nhưng mà lại không biết chửi gì cả, một phần cũng do lỗi của anh.
Dương Tử gấp gáp khoác vội áo khoác chạy ra ngoài tiếp tục tìm cô.
***
Hạ Đồng bần thần đi dọc ven bờ biển ngoại ô dưới cơn mưa như trút
nước, nước tạt vào mặt cô đau rất vậy mà cũng không đau bằng lòng ngực
của cô. Mẹ, bỏ rơi từ lúc cô tám tuổi, còn ba không biết là ai, cô chẳng qua là đứa con không may có của bà, cô chỉ là một đứa trẻ không nên có
mặt trên đời này.
Vì sao? Vì sao bất kì ai sinh ra cũng biết ba mẹ mình là ai, đều có tình thương của cha mẹ, còn cô, lại chẳng có gì cả.
Hạ Đồng đau lòng nhắm mắt lại, không còn phân biệt đâu là nước mắt đâu là nước mưa, cô đã quá đáng thương rồi.
-Lâm Hạ Đồng, mày quả thật là đứa đáng thương nhất.-Hạ Đồng cười giễu chính mình, nụ cười lại rất thê lương
Chiếc Ferrari dừng trước mặt cô, Hạ Đồng còn chưa biết chuyện gì sau
khi cánh cửa xe mở ra, cô nhanh chóng rơi vào lòng ngực vững chắc của ai đó.
Ấm áp!!! Rất ấm áp!!!
Ấm áp như đang ngồi trước lò sưởi, ấm áp như đang nằm trong chăn ấm
giữa mùa đông lạnh buốt, ấm áp như lòng ngực của người con trai ấy.
-Xin lỗi, là anh gạt em, anh không nên đưa em đến đó.
Dương Tử siết chặt cô vào lòng, nói. Anh tìm hết khắp nơi, lại quên mất nơi này.
-Vì sao gạt tôi? Hết lần này đến lần kh