Old school Easter eggs.
Chuyện Tình Đêm Mùa Hạ

Chuyện Tình Đêm Mùa Hạ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325774

Bình chọn: 9.00/10/577 lượt.

ng thấy anh đẹp trai à? Mình vào đi!” Tôi vẫn
còn đang nhìn đến mất hồn thì bị anh Nam Xuyên kéo vào trong.

Oa! Ban kịch
nghệ thật là giàu có! Một phòng tập luyện thôi mà tới 200 mét vuông, hơn nữa
thiết kế của sân khấu giống y như ở trong trường vậy.

Anh ấy nói lớn với
những diễn viên trên sân khấu và những người đang làm việc ở bên dưới, tất cả
mọi người đều ngừng lại. “Các bạn! Để tôi giới thiệu! Đây là Dương Hạ Chí học
cấp 2, bắt đầu từ hôm nay, cô ấy là một thành viên trong chúng ta. Mọi người
cùng chào đón cô ấy đi nào!”

Anh ấy vừa nói xong, cả gian phòng tràn ngập
tiếng pháo tay và tiếng cổ vũ, mọi người đều nở nụ cười thân thiện.

Phù! Tôi
hít thở thật sâu. Cũng còn may, xem ra mọi người đều là người tốt. Cảm ơn trời
đất.

“Cảm ơn! Sau này xin nhờ mọi người chiếu cố!” Tôi nở nụ cười ngọt ngào
nhất cúi người chào. Lúc này, từ trên không vọng đến một âm thanh vô cùng chói
tai: “Đừng quên cô chỉ là dự bị thôi đấy! Đầu trái dưa à!”

Ui da da! Thật là
đáng ghét! Tôi mà là đầu trái dưa à? Cái gã Nguyên Dạ đáng ghét kia thật là xấu
xa quá! Tôi phừng phừng đứng thẳng dậy. Hừ! Người vô lễ giống như anh ta vậy
thật chẳng đáng để tôi làm lễ chào.

Ủa? Kỳ lạ thật! Sao cái tên “mù đường”
này không hóa trang đi? Điều kỳ lạ nhất là trên tay anh ta còn ôm một con chó
nhỏ dễ thương nữa. Anh ta làm cái gì thế? Giả làm bà quý phụ à?

“Cô bé! Đừng
có đứng ngớ người ra đó, mau đến giúp đỡ đi!”

Anh Nam Xuyên nói xong, kéo tôi
qua một bên, cười tít mắt nói nhỏ với tôi: “Bắt đầu từ bây giờ em sẽ là phụ tá
cho A Dạ, hôm nay tập vở Trà Hoa Nữ. A Dạ không có vai diễn mà là đạo diễn của
vở này, em lo mà nghe lời cậu ta đó.”

“Hả? Không phải nói chơi chứ? Em làm
phụ tá cho anh ta? Anh ta ghét em lắm mà.”

“Biểu hiện tốt chút đi, cậu ấy sẽ
thích em thôi.” Nói xong, anh Nam Xuyên còn gõ đầu tôi: “Đừng có ý định chạy
trốn nhé, đừng quên là anh đang nắm cán đấy. Hi hi…”

Hừ… Thật là khinh người
quá đáng.

“Ờ… Em biết rồi…” Tôi nuốt giận trả lời.

“Còn một chuyện nữa
không được quên này! Sáng ngày mai, anh còn ra sân bay đón chị họ của anh, em
thay anh đón Nguyên Dạ đi học nhé!”

Tôi giật mình nhảy thót lên: “Hả? Anh Nam
Xuyên, anh đang nói đùa hả? Ngay cả nhà Nguyên Dạ ở đâu em cũng không biết
mà!”

“Yên tâm đi, địa chỉ này.” Nói xong, anh Nam Xuyên cười, bỏ tờ giấy nhỏ
viết địa chỉ đã chuẩn bị sẵn vào tay tôi.

Hừ!... Thì ra là sớm có chuẩn bị
trước rồi! Trốn không được rồi… Xem ra cái công việc “dẫn mù” này của tôi bắt
đầu như thế đấy, cuộc đời mình ngày càng thảm rồi…


III

Hôm nay tập luyện vở Trà Hoa Nữ. Tôi nghe A Mộc nói, đó
là một tiểu thuyết rất hay, sau khi được cải biên thành kịch sân khấu thì càng
mang tính kinh điển hơn.

Các diễn viên trên sân khấu diễn rất nghiêm túc, tôi
còn phát hiện người diễn vai nữ chính trong vở kịch chính là thần tượng của tôi,
chị Sát Lai Tử. Oa! Chị ấy thật xinh đẹp, đóng vai Marguerite, còn anh Nam Xuyên
đóng vai Duvai. Thật xứng đôi, đúng là Kim đồng Ngọc nữ! Thật là khiến tôi
ngưỡng mộ. Xem chị Lai Tử ăn mặc xinh đẹp, tôi quả thật cũng muốn làm một diễn
viên. Hi hi, chỉ đóng một vai phụ thôi cũng được, có thể lên sân khấu thôi là
được rồi.

“Cô đúng là đồ dư thừa!”

Đáng ghét! Tôi đang chìm đắm trong
những ý nghĩ tuyệt vời thì bị câu nói chẳng có chút nhân tính ấy như đập cho một
cái. Hừ! Chắc chắn là cái gã Nguyên Dạ ăn nói chẳng lựa lời rồi chứ không ai
khác.

“Dựa vào đâu mà anh nói tôi dư thừa? Anh nhìn con chó anh đang ôm đi,
nó mới là dư thừa. Đang giờ làm việc mà mang theo thú cưng làm gì? Anh thật
chẳng biết làm gương gì cả!” Tôi quên khuấy đi cái thân phận trưởng ban đáng sợ
của hắn, cãi lại một cách hung hăng. Ai bảo anh ta không coi tôi vào đâu chứ?
Một người tốt như mình thể nào cũng bị anh ta làm hư hỏng mất. Mà này, tự mang
mình ra so sánh với chó thì thật là mất mặt.

Nguyên Dạ liếc tôi, lạnh lùng
nói: “Nó là diễn viên quần chúng hôm nay đấy. Còn cô là cái gì? Là đạo cụ
chắc?”

Hả? Diễn viên quần chúng? Chẳng lẽ hôm nay nó cũng có vai diễn nữa
sao? Tôi còn đang suy nghĩ thì đột nhiên một nhân viên chạy đến ôm con chó lên
sân khấu đưa cho chị Lai Tử.

Chết thật! Nó đúng là diễn viên quần chúng! Còn
được đóng chung với chị Lai Tử nữa chứ. Còn mình… Hu hu hu, lại chẳng bằng được
với con chó nữa, mất mặt quá.

Tôi tủi thân nói: “Không đúng… Em không phải là
đạo cụ! Chỉ là… chỉ là anh không cho em vai diễn nào hết chứ bộ. Nếu cho em một
vai diễn, dù nhỏ xíu cũng được, em nhất định sẽ diễn tốt hơn con chó nhiều!”
Trời ạ! Tôi làm gì mà lại tự đi so sánh mình với một con chó chứ? Dương Hạ Chí,
mày thật là ngu ngốc! Đến ăn nói cũng ngốc như thế? Thật là chẳng chịu nổi mình
nữa!

“Đồ điên! Cô khẳng định là mình giỏi hơn con chó đó sao?” Đáng ghét! Cái
gã Nguyên Dạ xấu xa đó vẫn đang mỉa mai mình.

“Ừ! Đúng thế!” Tôi nghiến răng,
nhẫn nhịn đáp.

“Th