
ục” phải không? Sao ai cũng hóa trang thấy
ghê quá vậy? Thật là cổ quái!
Ủa? Ai lấy cho mình bộ đồ kỳ cục thế này nhỉ?
Thì ra là anh Nam Xuyên. Gương mặt anh ấy hôm nay lạ quá, vừa giống như cười mà
vừa giống như tức giận.
Tôi đang định hỏi hôm nay mình sẽ được diễn vai gì
thì anh Nam Xuyên đã giống như làn khói biến đâu mất, cứ như là mới luyện xong
“Di hình đại pháp” hay sao ấy?
Tuy là ngày đầu tiên được diễn kịch, nhưng tôi
chẳng vui tí nào, bởi vì chẳng thích bộ quần áo mà anh Nam Xuyên lấy cho. Tôi
đang nghĩ xem có nên vứt bộ quần áo này đi hay không thì bộ đồ đã được mặc lên
người tôi từ khi nào rồi, càng tức cười hơn là trên đầu tôi còn đội thêm hai cái
lỗ tai của chó nữa chứ?
Tôi như muốn khóc: Cái gì? Sao mọi người đều diễn vai
người, chỉ có mình tôi diễn vai con chó chứ? Vừa khóc vừa muốn xé nát bộ quần áo
ấy đi, lúc ấy, Nguyên Dạ mặc bộ đồ hoàng tử xinh đẹp đứng ngay trước mặt
tôi.
Anh ta đưa cho tôi một sợi dây: “Này! Cột vào. Từ nay về sau cô sẽ là
chó dẫn đường cho tôi.”
Hả? Cái gì? Chó dẫn đường?
“Không được đâu! Tôi
không phải là chó! Tôi là người mà! Tôi không muốn làm chó dẫn đường! Tôi không
muốn! Tôi không muốn!...”
…
“Tiểu Chí! Tiểu Chí! Mau tỉnh dậy! Đừng la
nữa, mau tỉnh dậy!” Hả? Saon nghe giống tiếng của A Mộc quá vậy?
A… Không
xong rồi! Lại nằm mơ nữa!
Tôi ngồi phắt dậy, chỉ thấy một vệt nước miếng của
mình trên bàn, xung quanh nổi lên tràng cười chế giễu của các bạn trong lớp.
Trước mắt tôi là cô giáo với bộ mặt giống một củ cà rốt màu xanh.
“Dương Hạ
Chí!!” Cô giáo giận dữ hét lên làm cho tôi sợ đến nước mắt chảy tràn.
Ừ!
Dương Hạ Chí ơi Dương Hạ Chí! Sao mày lại vô tích sự thế này? Sao lại ngủ thế
này? Trước khi lên lớp mày đã nói gì nào? Mày chẳng phải nói là dù quả cân có đè
lên mắt đi nữa thì cũng không thể khép mặt ngủ được mà? Mày thật là vô dụng quá!
Mày khiến thầy cô thất vọng quá! Mày thật là…
“Quá đáng! Trước nay em thường
xuyên ngủ trong tiết học của cô, cô không nói, bởi vì em ngủ yên lặng, không
quấy rầy đến các bạn học khác. Bây giờ lại còn mở miệng la hét om sòm nữa! Em
muốn chọc cô tức chết hay sao? Hay là em cố ý làm loạn trong lớp hả?”
“Thưa
cô… em không…” Hu hu hu! Tôi rất muốn kể lại câu chuyện mà mẹ đã kể cho tôi cho
cô nghe, nói với cô rằng tôi là “Người đẹp ngủ say”, sau đó dùng phép “Mê hồn
đại pháp” khiến cho cô tin tôi…
“Đừng có ngụy biện nữa! Em là một học sinh hư
hỏng! Có phải bởi vì có chút tiếng tăm mà trở nên như thế không? CÒn dám không
tôn trọng thầy cô nữa hả? Em cần phải học hỏi ở A Mộc ngồi cùng bàn với em kìa!”
Nghe cô nói đến đây, tôi thấy A Mộc đang len lén gửi tin nhắn và vứt vội cái
điện thoại di động vào hộc bàn, gương mặt đầy “chính khí” ngồi thẳng người
lên.
“Em xem A Mộc kìa! Tuy qua lần phỏng vấn vừa rồi đã trở thành thần tượng
của mọi người, nhung người ta không hề kiêu ngạo, vẫn nghiêm túc ngồi nghe
giảng! Em nên học hỏi ở người ta cho nhiều vào! Ngồi xuống đi! Nhìn thấy em là
cô buồn ngủ rồi!”
“Ha… ha…” Cả lớp cười ầm cả lên.
Tôi thê thảm ngồi
xuống. Thật là xui xẻo, mơ một giấc mơ đáng sợ như thế, lại còn bị cô mắng một
trận tơi bời, tôi thật là vô dụng! Mà chiều nay là lần đầu tiên tập diễn kịch vớ
Ban kịch nghệ nữa, tôi lo lắng quá.
Chuông tan tiết tự học buổi chiều cuối
cùng cũng reo lên, tôi nghe giống như là “tiếng chuông gọi hồn” vậy. Còn A Mộc
thì lại tỏ ra vô cùng phấn khích.
“Tiểu Chí này, hôm nay là ngày đầu tiên cậu
tham gia hoạt động của Ban kịch nghệ. Cần phải cố gắng diễn cho thật hay nhe1
Đừng quên kể cho tớ nghe kinh nghiệm gì đó hay hay nhé! Tốt nhất mà mang về tin
tức gì đó của Nguyên Dạ hay anh Nam Xuyên gì cũng được. Ha ha!”
“Ừ…” Tôi đáp
mà chẳng hề để ý đến.
“Đồ ngốc! Phấn chấn tinh thần lên chứ!” A Mộc huých vào
sườn tôi.
“Ui da! A Mộc, cậu làm gì thế? Đau quá!”
“Làm gì hả? Làm cho cậu
phấn chấn tinh thần lên! Cậu xem cái bộ dạng như người chết biết đi của cậu kìa,
chẳng giống là thành viên của Ban kịch nghệ tí nào! Chẳng trách gì thành tích
kém thế! Thôi được rồi, đừng có lơ ngơ nữa. Mau đi đi, đừng đến trễ đấy. Đi
đi!”
Nói xong, A Mộc đẩy tôi văng ra khỏi cửa. Cậu ấy thật là ác độc.
Trên
đường đi, tôi cứ ngượng ngùng trong ánh mắt ngưỡng mộ và yêu mến của các bạn
đọc. Cuối cùng, tôi chẳng muốn tí nào, cũng đã đi đến phòng luyện tập của Ban
kịch nghệ.
II
TRƯỚC CỬA BAN KỊCH NGHỆ
“Này! Cô bé. Đến đây!” Đầu anh Nam
Xuyên đột nhiên từ trong cửa thò ra, đến khi cả người anh hiện ra trước mặt, tôi
muốn ngất đi luôn.
“Anh…”
Ái chà! Thật là… đẹp trai quá! Chỉ thấy anh Nam
Xuyên mặc bộ đồ kỵ sĩ xinh đẹp nhưng không rườm rà, còn đội chiếc mũ vàng với
những sợi tơ màu bạc, kết hợp với màu tóc đỏ và đôi mắt đen sâu thẳm, quả đúng
là một vị hoàng tử của vương triều thời Trung cổ. Quả thật là đẹp trai
quá!
“Em làm cái gì thế? Chưa từ