
đã uống bao nhiêu mà say đến độ khi vợ gọi điện lại gọi tên hàng loạt các cô gái khác.
- Uống tốt bao nhiêu cũng không thắng được tuổi tác.
- Thực ra ông ấy rất biết chừng mực. Nhưng vì cuộc sống lúc tỉnh táo đôi khi quá sức nên ông ấy mới muốn say tới độ mất hết tâm trí như vậy.
Đan Nguyên dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Quốc Dũng.
- Suốt đời vất vả làm việc, ông ấy tích góp cho con đi du học. Không ngờ đi rồi, anh ta không học được nhiều, chỉ biết nghiện ngập. Trở về được vài năm thì sốc thuốc qua đời. Gia sản giờ chủ yếu được tiêu vào việc mua sắm của bà vợ và rượu của ông ấy.
Quốc dũng thở dài, đặt li rượu xuống bàn.
- Tóc chuyển màu rồi mà tôi chưa từng thấy ông ấy cười một lần khi tỉnh rượu.
Đan Nguyên liếc nhìn Quốc Dũng, từng bước lặng lẽ tiến lại gần. Hai bàn tay chỉ cách nhau một khoảng hẹp nhưng không cách gì nắm lấy. Đan Nguyên cúi xuống, gót giầy khẽ di trên nền gạch.
Đột nhiên, anh chàng gà rán xuất hiện. Vài bước chân, anh ta nhanh nhẹn tiến tới đứng trước mặt Đan Nguyên.
- Sao anh lại ở đây?
- Anh đến gặp khách hàng.
Anh ta quay sang Quốc Dũng, mỉm cười.
- Bữa tiệc thế nào? Với mức giá hữu nghị đó mà được thế này, anh cũng nên cám ơn em một tiếng chứ?
- Anh giới thiệu khách tới khách sạn chú đặt tiệc không ít. Mấy tiếng cám ơn ấy anh chưa nghe chú nói bao giờ.
- Đúng là, không chịu thiệt một lời.
Nhìn thấy gương mặt Đan Nguyên lộ vẻ ngạc nhiên, Quốc Dũng giải thích.
- Đây là Tiệp. Trước đây từng hợp tác làm ăn nên thân thiết. Đây là…
- Đan Nguyên. Nếu tính thời gian, chắc chắn em biết cô ấy rõ hơn anh.
Giờ tới lượt Quốc Dũng sửng sốt.
- Hai người biết nhau?
- Vâng. Hồi nhỏ em và anh ấy sống gần nhau.
- Ra vậy, giọng Quốc Dũng trầm xuống.
Đan Nguyên nhanh chóng rời khỏi, tham gia vào một nhóm phụ nữ túm tụm ở cuối phòng. Anh chàng gà rán đưa mắt nhìn xung quanh, chú tâm vào những người đàn ông trẻ tuổi có hình thức ưa nhìn.
- Nhân viên của anh đều ở cả đây chứ?
- Đúng. Cậu muốn tìm ai?
- Em cũng không chắc. Một người đàn ông hấp dẫn.
Quốc Dũng nhìn anh ta, lông mày khẽ nhếch lên.
- Lâu lắm không gặp, cậu có chuyện gì sao?
Anh ta phẩy tay, cười trừ.
- Em chẳng sao cả. Rất bình thường. Chính vì bình thường nên em đang tìm một người đàn ông trẻ trung, hấp dẫn, vui vẻ và thân thiện. Tóm lại, một người trong công ty anh nhưng có sức hút hơn em.
- Cậu muốn làm gì?
- Người em đang theo đuổi đang thích một người trong số nhân viên của anh. Em đoán vậy.
- Vậy cậu phải hỏi thẳng cô ấy sao lại ở đây soi xét nhân viên của tôi. Không thể biết được tâm ý của phụ nữ chỉ bằng cách nhìn đâu.
Anh ta nghe được câu này bèn quay sang nhìn Quốc Dũng, vỗ mạnh vào vai anh.
- Phải rồi. Anh là sếp, lại rất tinh tường. Em hỏi anh là nhanh nhất.
- Cậu đâu biết cô ấy, làm sao biết người cô ấy thích?
- Anh biết. Chắc chắn biết. Người em đang theo đuổi chính là Đan Nguyên. Anh nói xem, ở công ty, cô ấy có biểu hiện khác lạ với ai không.
Quốc Dũng đưa tay về sau để giấu đi vẻ hồi hộp. Các ngón tay anh khẽ rung lên. Anh đưa mắt nhìn về phía Đan Nguyên.
- Cô ấy là người biết suy nghĩ, chắc chắn sẽ có sự cân nhắc. Ai đi nữa, chú cứ chờ đi.
Đan Nguyên thấy Quốc Dũng nhìn mình bèn quay lại. Cô nhanh chóng chìm sâu vào đôi mắt đó. Khóe môi rung động. Gò má ửng đỏ. Tất cả như thước phim được anh chàng gà rán quay lại.
- Anh nói đúng, anh ta từ tốn trả lời.
Tàn tiệc, anh chàng gà rán còn rủ Đan Nguyên và Quốc Dũng tới một quán nhậu nhỏ để tiếp tục cuộc vui. Vừa tới nơi, chưa cười được bao nhiêu, anh ta và Quốc Dũng đã thay nhau rót rượu. Vơi lại đầy, họ yên lặng uống cạn chén mà không nói một lời. Đan Nguyên ngồi đối diện, nhấm nháp miếng dưa chuột, càng lúc càng cảm thấy kì lạ. Nhưng cô chưa kịp hiểu ra có chuyện gì, hai người đã cùng lúc đổ gục xuống mặt bàn, cơ thể dần mềm nhũn.
Lát sau, Diệp Anh xuất hiện ở ngưỡng cửa, nhướn mày nhìn Đan Nguyên.
- Mình đang chờ điện thoại. Chạy đến vấp ngã, đập đầu vào tường. Thế mà hóa ra là của cậu.
- Ở đây gần nhà cậu. Mình một mình giữa đêm hôm thế này. Làm thế nào được.
- Gã này ở đầu thành phố. Gã này ở cuối thành phố. Nhà mình ở giữa. Vậy đưa về nhà mình là tốt nhất. Giờ mà dìu ra tới chỗ bắt được taxi thì mình cũng lịm đi rồi chứ chẳng nói gì bọn họ.
- Nhưng đưa hai người đàn ông say xỉn về nhà cậu. Lại chỉ có hai chúng ta. Có tiện không?
- Có gì không tiện? Sớm muộn gì cậu cũng phải quyết định kết hôn với một trong hai người này. Tiện thể đêm nay nhìn cho kĩ, tưởng tượng cho nhiều, suy nghĩ cho chín chắn xem ai mới xứng đáng.
- Lúc này rồi cậu còn đùa.
- Thôi. Về thôi. Mình nói hôm nay cậu ngủ lại nhà mình. Chắc mẹ cậu