Snack's 1967
Chúng Tôi Đã Thay Đổi Như Thế Đấy

Chúng Tôi Đã Thay Đổi Như Thế Đấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324531

Bình chọn: 8.00/10/453 lượt.

sắp gọi lại xem cậu đã đi vệ sinh xong chưa đấy.

Diệp Anh và Đan Nguyên xiêu vẹo đỡ lấy hai cơ thể không còn tỉnh táo. Mùi rượu nồng nặc. Diệp Anh thực sự chỉ muốn dừng lại, trói bọn họ vào đâu đó rồi về nhà, ngủ một giấc. Nhưng nghĩ đến cô bạn thân gần qua tuổi kết hôn, bèn gắng sức đưa họ về nhà, cả đêm co ro trên chiếc ghế sofa chật hẹp.

Vừa sáng đã nghe tiếng la hét. Hai người đàn ông thức dậy trong một căn nhà lạ hoắc, nhìn nhau sửng sốt. Sau khi nghe Đan Nguyên ngần ngại giải thích, họ vuốt mặt, thở dài, không dám nhìn thẳng vào mặt cô, cám ơn Diệp Anh rồi ào ra khỏi cửa.

Diệp Anh bước ra ngoài, hai người theo sau, sững lại trước ánh mắt của Khải Hưng.

- Diệp Anh!

- Đừng nói to! Hôm qua em mệt mỏi cả đêm, không có sức cãi nhau với anh đâu.

Diệp Anh ra hiệu cho hai người đàn ông đó rời đi.

- Anh hỏi em mấy người đấy là ai?

- Từ từ hẵng hỏi em. Trả lời em trước đã. Hồng Trang là ai?

- Ai…là…hộ lí ở khoa anh.

- Đêm qua anh cũng phải làm việc sao?

- Ý em là gì?

- Em gọi đến lần thứ 15 thì có một phụ nữ nghe máy và hỏi em là ai. Em xưng tên và nói em là bạn gái anh. Cô ta liền gào lên trong điện thoại…

- Chuyện đó…Hôm qua, mấy đồng nghiệp ở khoa anh tổ chức ăn nhậu trước đám cưới của một người. Cô ấy cũng tham gia. Không có gì cả…chỉ là…

- Cô ấy nói anh say rồi hỏi mấy người ở đó có biết bộ phim truyền hình chết tiệt đang chiếu trên tivi không. Họ bảo có xem thì anh bảo chính cái bộ phim chết tiệt đấy đã khiến em bỏ bê anh. Lúc anh đến nhà rủ em đi chơi thì em lại tiếp những kẻ chết tiệt khác. Anh gào lên cuộc đời là một thứ chết tiệt, rồi gục xuống.

- Còn gì nữa…

- Cô ấy hỏi em có đúng là người viết kịch bản bộ phim đó không. Em bảo đúng. Cô ấy cười phá lên thích thú. Bảo em thật có tài. Cô ấy rất thích em. Hôm nào rủ em cùng đi ăn với mấy cô hô lí khác cũng thích xem phim của em.

- À…

- Em cũng muốn gặp cô ấy. Xem cô ấy như thế nào mà anh có vẻ thân thiết như vậy. Khi cô ấy nói: “Anh bỏ ra!” thì anh trả lời : “Anh không bỏ!”

- Chuyện đó…Còn em thì sao? Hai gã vừa rồi là ai?

- 2 lần cãi nhau, mỗi lần anh ở bên cạnh một cô gái khác.

- Thế nên em một lần mới ở cạnh 2 người đàn ông.

- Nam nữ bình quyền. Hay anh muốn em ở với nhiều hơn để phòng trường hợp chúng ta lại cãi nhau những lần khác.

Diệp Anh quay lưng định bỏ vào nhà.

- Chúng ta nói chuyện đã. Em không thể cứ thế mà bỏ vào nhà được.

- Mỗi lần cãi nhau, người bỏ đi lúc nào cũng là anh. Anh vui vẻ rồi lại quay lại. Nhưng em nói để anh biết, không phải em lúc nào cũng ở đây đâu.

Khải Hưng ngồi xuống bậc thang, thở dài.

- Chúng ta không cãi nhau được không? Tâm trạng anh không được tốt.

Diệp Anh tiến lại gần, đặt tay lên vai Khải Hưng.

- Chính vì không muốn cãi nhau nên em mới vào nhà. Anh về ngủ một giấc đi. Chuyện gì đều có thể nói sau.

- Rút cục 2 gã đó là ai?

Diệp Anh nhướn mày nhìn Khải Hưng, mỉm cười.

- Một người là Giám đốc, một người là chủ khách sạn. 2 người đều đang theo đuổi bạn em. Em có muốn cũng không được. Anh không tin thì cô ấy đang ở trong nhà kìa. Đâu phải mình em ở cạnh họ đêm qua. Nếu anh ở nhà em đã có thể đưa họ qua nhà anh rồi.

- Nói cũng phải.

- Vậy mới nói. Đừng để chuyện xảy ra rồi mới tức giận, phải ở cạnh rồi bảo vệ thứ là của mình mới được.

Hai người nhìn nhau, phá lên cười. Bộ dạng lúc này của họ thật luộm thuộm và nhếch nhác. Nhưng có lẽ đó lần đối thoại thoải mái và vui vẻ nhất giữa họ trong vài tháng nay.

Trong nhà, Đan Nguyên khép lại cánh cửa sau khi nghe thấy tiếng cười. Vốn định chạy ra giải thích khi nghe thấy tiếng cãi cọ, nhưng xem ra rắc rối lúc này lại chính là cô. Cô còn nhớ rất rõ từng tiếng gọi của Quốc Dũng đêm qua. Chất giọng khản đặc, thều thào. Cô đứng bên cạnh, nhìn hai người đàn ông trong ánh đèn bàn, tâm trạng càng thêm rối bời.

Thứ ba – Tháng 2: Mưa dai dẳng.

Lạnh. Đường phố vắng vẻ. Mưa dai dẳng. Linh An đột nhiên cảm thấy trong lòng trống trải. Cô để chiếc ô đẫm nước vào góc tường rồi tiến lại chỗ ngồi của Nhật Minh. Hình xăm trên cánh tay đã được chiếc áo sơ mi là lượt che mất. Những ngón tay to bản từng siết chặt nắm đấm để dạy cho gã bếu bệu háo sắc một bài học giờ đang cố thắt những chiếc nơ nhỏ xíu lên tai vài con thỏ bông trước mặt.

Linh An đặt lên bàn một hộp nhựa nhiều ngăn màu đỏ nhạt.

- Gì đấy?

- Quà cho trò chơi chiều nay.

Nhật Minh chỉ vào chiếc hộp nhựa trước mặt.

- Thế còn cái gì đây?

- Có một phụ nữ nhờ tôi đem vào cho anh.

Nhật Minh nhìn chiếc hộp, im lặng.

- Anh đặt cơm hộp à?

- Bà ấy là mẹ tôi.

- Mẹ anh? Sao đột nhiên bà lại đem cơm trưa tới tận đây?

- Vì hôm nay là sinh nhật tôi.

Linh An liếc n