Chúng Tôi Đã Thay Đổi Như Thế Đấy

Chúng Tôi Đã Thay Đổi Như Thế Đấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324170

Bình chọn: 8.5.00/10/417 lượt.

h An nghẹn ứ.

Sau đó, chính anh quản lí đã giúp cô đứng dậy. Câu đầu tiên anh ta nói với cô bằng thứ giọng trầm nhưng vang và gắt khi tháo bỏ cặp kính râm là: “Hãy nhìn vào mắt tôi!” Mọi âm thanh xung quanh đều lập tức biến mất trong con ngươi trắng dã đang hướng thẳng vào cô. Khi đã tới được phòng thay đồ, cô vẫn nghe tiếng Nhật Minh bình thản dọn dẹp bên ngoài.

Buổi tối hôm đó diễn ra suôn sẻ. Hơn thế, chủ nhà hàng còn cùng vợ ghé qua nghe cô đàn. Hai người lấy làm thích thú. Họ mời cô ở lại ăn tối. Trái với anh trai mình, vợ của chủ nhà hàng là một người có học thức, ăn nói cũng hết sức sắc sảo. Khi chồng mình tò mò về vụ scandale trước đây của Linh An, bà ấy bèn ngăn lại, nói: “Là nghệ sĩ thì nên biểu diễn bằng tâm can nhưng cũng không nhất thiết phải đem hết tâm can đó nói cho mọi người biết.” Hôm đó là một ngày hi hữu mà Linh An không phải e sợ khi chia sẻ những suy nghĩ của mình với người lạ. Bữa tối kết thúc, họ ngỏ ý đưa cô về nhà vì vợ của chủ nhà hàng rất muốn ghé qua chào bố mẹ Linh An.

Nhưng có một chuyện đã xảy ra.

Linh An muốn gọi điện trước cho mẹ cô để báo sẽ có khách đến nhà nhưng lục tới túi thì phát hiện ví của cô đã biến mất. Chuyện nhỏ hóa lớn khi cô nói người cuối cùng cô nhìn thấy ở gần phòng thay đồ trước khi cô rời khỏi là Nhật Minh. Mọi người đổ dồn ánh nhìn về phía anh. Không nói nhưng chắc chắn trong lòng ai cũng nghi hoặc. Nhật Minh giống như một kẻ phạm tội bỏ trốn, không nhà, không bạn. Anh biết vậy nhưng không lấy làm bối rối hay tức giận, từ từ đặt đống đồ đang bê trên tay xuống đất, hỏi:

- Cô đã tìm ở chỗ lúc nãy cô ngã chưa?

Tức thì Linh An chạy tới hành lang gần phòng thay đồ. Cô dáo dác tìm. Cuối cùng cũng phát hiện chiếc ví bên cạnh một thùng rác. Cô cười trừ nhìn mọi người rồi nhét vội ví vào trong túi. Cô vốn định mở miệng xin lỗi Nhật Minh nhưng đã bị anh chặn lại.

- Cô mở ra để mọi người cùng xem có mất thứ gì không.

Cô nhìn anh. Anh nhìn cô. Cái nhìn sắc lạnh. Cô từ từ mở ví ra. Mọi thứ vẫn y nguyên không xi xuyển. Nhật Minh bê lại đống đồ vừa đặt xuống rồi bỏ đi. Mọi người cũng lần lượt tản ra.

Linh An nhìn về phía cuối hành lang. Tối đen.

Ánh mắt của mọi người xung quanh nhìn Nhật Minh ban nãy khiến Linh An bất giác nhớ lại lần bản thân bị đánh ghen ở quán ăn. Tò mò, gièm pha, dè bỉu, cảm giác nhất thời của những người xa lạ bủa vây lấy cô trong những tiếng xì xào. Lúc đó, cô từng nghĩ nếu là bản thân mình, cô thà bỏ đi, chứ nhất định không tùy tiện ném vào người khác sự khinh miệt đó. Nhưng xem ra, ai cũng như ai, nếu không có thời gian tìm hiểu, vẫn luôn dựa vào bề ngoài và tình huống trước mắt để phán đoán, đó vốn là lẽ tự nhiên.

Chủ nhật – Tháng 9: Hè qua thu, lòng người bỗng chốc trở nên nhẹ nhõm.

Khải Hưng lưỡng lự cuối cùng cũng tiến lại, bấm chuông nhà hàng xóm. Tới lần thứ ba, Diệp Anh mới xuất hiện trong bộ quần áo ngủ, nửa kín nửa hở. Áo của cô trễ qua một bên. Đầu tóc rối bời, như thể cô vừa phải vật lộn với thứ gì đó, rất dữ dội. Cô thều thào qua khe cửa.

- Gì đấy?

- Cô rảnh không?

- Giờ thì không.

- Chuyện hôm trước, tôi xin lỗi.

- Chuyện gì?

- Thì việc tôi nói truyện cô viết không bằng truyện sex, còn hôm trước thì ném quả cam vào lưng cô. Chúng ta hòa chứ?

- Hòa hả? Được thôi. Tôi cũng không muốn thắng. Thế đi. Tôi đang gấp lắm.

Diệp Anh toan đóng cửa thì bị Khải Hưng chặn lại.

- Chúng ta hòa rồi thì tôi nhờ cô một việc được không?

Khải Hưng kéo lại cánh cửa khiến nó mở toang nhưng anh chưa kịp nói gì thì Diệp Anh đã gấp gáp chạy vào nhà. Khải Hưng tò mò bước theo sau. Cánh cửa nhà vệ sinh đóng sầm. Diệp Anh uể oải ngồi xuống, tựa lưng vào tường, trán lấm tấm mồ hôi. Khải Hưng tiến lại gần, chăm chú nhìn cô như thể vẫn đang tìm cơ hội để tiếp tục những lời lúc trước còn chưa nói hết.

Diệp Anh dồn sức, cố nói rõ ràng nhất có thể.

- Anh giúp tôi thay đổi tư thế rồi nói.

Khải Hưng cúi thấp xuống, quàng tay Diệp Anh qua cổ, nâng cô dậy. Anh nhận thấy cơ thể cô nóng ran, còn tay mình thì đang gồng cứng. Lần đầu, anh sửng sốt về sự chênh lệch quá lớn giữa dáng vẻ bên ngoài và trọng lượng thực của một người. Sau khi đặt Diệp Anh vào giường, Khải Hưng phát hiện trên chiếc tủ gần đó một túi thuốc bèn cầm lên, chăm chú đọc. Khóe miệng khẽ nhếch qua bên.

- Hôm qua cô ăn gì?

Diệp Anh nhắm nghiền mắt, lắc đầu rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Cô thấy mình như đang bị nhốt trong một nhà máy đồng hồ. Nghìn chiếc, nghìn nhịp, chạy không ngưng nghỉ. Một sự hỗn loạn khiến tất cả các dây thân kinh đều căng giãn.

Khi vào phòng vệ sinh để tìm một chiếc khăn ướt, Khải Hưng liếc thấy trong sọt rác nhà Diệp Anh rất nhiều túi nilon và hộp xốp. Đủ thứ mùi hỗn độn. Anh đưa chân đẩy phần nắp lại cho kín, cảm thấy ngạc nhiên vì cho đến giờ Diệp Anh mới rơi vào tình trạng này.

Lát sau, Diệp An


Disneyland 1972 Love the old s