Disneyland 1972 Love the old s
Chim Sẻ Ban Mai

Chim Sẻ Ban Mai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324243

Bình chọn: 8.5.00/10/424 lượt.

ùng nhìn tôi xoay lưng bỏ đi

Tại sao không tin tôi?Tại sap tôi lại tới Hayakawa? Tại sao?? Tại sao??

Oanh long long…………..oanhlong long…………..Cùng với tiếng sấm, tia chớp trắng bệch xẹt qua đỉnh đầu tôi

Tôi sẽ không viết thưsám hối, tôi không viết,tôi không biết, không viết

“Cho tôi ra ngoài, rangoài………………” Tôi liều mạng vỗ lên cánh cửa thủy tinh, nhưng không ai đáplại

Gió thật lớn………….

Lạnh quá……………

Bên kia, mảnh nhỏ tiachớp trắng bệch hạ xuống thật rõ

Kim ÁNh Minh, anh ở đâu?Kim Ánh Minh, tôi thật sự không thể chống đỡ được nữa rồi……………

………………………….

Thời gian ở tầng lầu caonhất, tôi tựa hồ cảm giác như có người gọi tôi, thật xa, nhưng cũng thật gần!!!

“Sẻ con!! sẻcon!!!…………………”

“Loảng xoảng………….” tôinghe thấy âm thanh của thủy tinh rơi

Mông Thái Nhất! là MôngThái Nhất, trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi nhắm mắt, tôi nhìn thấy MôngThái Nhất đập nát thủy tinh mở cửa xông tới

Cái tên này, vẫn cứ bạolực như vậy …………..

Bốn bề tuyệt cảnhthê lương – Phần 1

Hai ngày sau cái chuyệnấy tôi lại đi học như bình thường, vì sốt cao nên việc tôi đành phải “chậm trễviệc học ở Hayakawa 2 ngày” đã làm cho ba mẹ cực kì lo lắng, khi bệnh tìnhchuyển biến tốt đẹp đã đem tôi đuổi ra cửa trường

Kim Ánh Minh vẫn như cũkhông xuất hiện, nhưng bàn học hắn mỗi ngày vẫn được các nữ sinh lau chùi sạchsẽ,ngược lại nếu đem so sánh với bàn học của tôi thì vô cùng thê thảm.Tuy nhiên điều kì quái là trong hộc tủ của tôi lại không có con ếch , con sênhay thư đe dọa linh tinh như tôi đã đón trước, có lẽ trải qua chuyện lần trước,đám nữ sinh cũng có chút vừa lòng, nghĩ vậy tôi cũng nhẹ nhàng thở ra

Qua hai tuần sau chínhlà kì thi thử giữa kì, bởi vì thành tích học tập của mỗi người đều được dántrên bản thông báo, ngoài ra còn phải họp hội phụ huynh, nên các bạn học tronglớp đều rất hồi hộp, bắt đầu tiến vào giai đoạn chuẩn bị cho cuộc chiến cuốikì, giáo viên cũng bắt đầu soạn ra một đống lớn đề thi ôn tập

Vất vả đến buổi chiềutan học, Mông Thái Nhất giúp tôi lấy túi xách thật tốt, chuẩn bị đưa tôi về

“Thu thu………………”

Là Việt Mỹ! Tôi độtnhiên nhớ lại cuộc hẹn trên sân thượng, không được tự nhiên nhìn nàng

“Thực xin lỗi, tôi khôngbọn họ lại gặp cô……………” Ánh mắt của Việt Mỹ đều đỏ cả “Giáo học lâu có tới haicái, tôi lại quên nói cho cô là cái nào”

“Không không………….khôngsao, Việt Mỹ”

“Cô thật sự không tráchtôi? Cô không trách tôi!!” Việt Mỹ lau nước mắt, vui vẻ giữ chặt tay tôi, khiếncho cảm xúc của tôi tốt hơn rất nhiều

Mông Thái Nhất mặc dùkhông rõ biểu tình, nhưng nhìn thấy tôi vui vẻ, cũng không nói gì thêm

“Thu Thu, chúng ta đidạo phố giải sầu đi được không?”

“Nhưng mà………………” Tôithật không có tâm tư, nhưng Việt Mỹ lại vui vẻ như thế, tôi cũng không nhẫn tâmkhiến nàng thất vọng

“Sẻ con, cô đi a , côcũng đã lâu không ra ngoài” Mông Thái Nhất đối với việc đi dạo không có hứngthú, hắng quay đầu dặn dò Việt Mỹ “Cô nhớ rõ phải đưa cô ấy về sớm 1 chút”

“Không thành vấn đề, yêntâm!”

“Di động phải mang ởtrên người, có việc tôi sẽ gọi!” (Rin: Mông ca chu đáo quá!! Hức….hức……thix caghê nha!! )

Đưa chúng tôi đến cửatrường học, Mông Thái Nhất mới yên tâm đem túi xách giao cho tôi

“Ma Thu Thu, tôi thậthâm mộ cô!”

Hâm mộ tôi? Việt Mỹ saolại đột nhiên nói hâm mộ tôi?

“Mông Thái Nhất gần đâyđã thay đổi rất nhiều……………..cô không phát hiện sao?”

Lời Việt Mỹ nói khôngkhỏi khiến tôi phải nhìn lại Mông Thái Nhất, gần đây hắn vẫn ở cạnh chăm sóctôi, nhưng tôi căn bản lại không để ý đến sự tồn tại của hắn. Có lẽ hắn là vìmuốn chuộc lỗi, tôi tự an ủi chính mình

Tôi và Việt Mỹ ở trongxe đều im lặng, mỗi người đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình

Thật đẹp……………tôi nhìn bộváy nhỏ màu trắng mà người mẫu trong tủ kính mặc. Đáng tiếc, thứ này căn bảnkhông phải giành cho tôi

“Thu Thu, chúng ta vàođi thôi!” Việt Mỹ ra hiệu cho người bán hàng đem bộ váy kia gở xuống rồi đẩytôi vào phòng thử đồ

“Tiểu thư, cô mặc bộ nàythật đẹp, vải lót đặc biệt này làm tôn lên sắc da của cô………………..” Từ bên ngoàiphòng thay đồ truyền ra lời khen tặng của người bán hàng

“Thu Thu, cô còn chưa cóthử sao?” Việt Mỹ một tay đẩy màng ra, đem tôi từ bên trong kéo ra

Bộ đồ nàng thử hiểnnhiên giống y như tôi

“Ách………………..tiểu thư, côcó vẻ như không hợp với kiểu dáng này lắm” người bán hàng ở một bên uyển chuyểnnói

Tấm gương trước mặt hiệnlên hai bóng người mặc quần áo giống nhau

Bộ váy màu trắng trênngười Việt Mỹ, vừa vặn làm nổi lên khí chất tiểu công chúa của nàng, mà ngườiđứng bên cạnh như tôi lại trông mập ra, tôi xấu hổ đến mức có chút muốn trốn đi

“Được, tôi lấy cái này,phiền cô gói lại đồ cho tôi” Việt Mỹ lấy ví tiền đưa ra cho người bán

“Thu Thu, cô xem thử cáinày đi” Việt Mỹ từ trên giá áo gỡ