Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Chị! Em Cảm Nắng Rồi!!!

Chị! Em Cảm Nắng Rồi!!!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325790

Bình chọn: 9.5.00/10/579 lượt.

hơn

- Đúng rồi đấy! Cứ tận hưởng đi, cái gì đến sẽ đến. Hơn nữa, mọi người ở cũng gần nhau, muốn gặp đâu có khó! – Thiên chêm vào

- Ra trường vẫn hoạt động CLB được mà! – Hải góp thêm lời – năm sau anh Bảo đã rút khỏi CLB nhiếp ảnh rồi!

- Ý, thế ai lên thay? – Hoàng tròn mắt hỏi lại, vô thức liếc nhìn Hân thăm dò

- Không phải chị, đừng có nhìn! – Hân xua tay phủ định – năm sau đi thực tập, còn đâu nữa mà chủ nhiệm!

- Vẫn chưa bầu người mới mà! – Hải thản nhiên nói thêm, tiện tay mở chai nước lọc ủ ấm nãy giờ trong lòng bàn tay đưa cho Hân

- Giời ạ, thế mà không nói trước! – Hoàng bực mình, đấm cậu em sinh đôi một cú đau điếng

- Ai bảo cầm đèn chạy trước ô tô! – Duy cười hềnh hệch trêu chọc Hoàng, vứt ổ bánh mì cho Hân, Chi.

- Mấy giờ rồi? – Hân dột nhiên hỏi

- 11 giờ 45! Sắp đến lúc bắn pháo hoa rồi nè! – Yến Nhi xem điện thoại,
suýt soa thúc giục mọi người – ăn nhanh, thu dọn nhanh, sắp đến rồi!

- Bình tĩnh nào! – Duy can ngăn – đã đến đâu mà vội! Xem xong còn chán
chê mới ra khỏi chỗ này! Không tắc đường 15 phút anh không làm người!

- Á, thế nếu cả nhóm thoát ra trước 15 phút, ông làm gì? Cún hay heo? – Hân nheo mắt, nhếch miệng cười đầy ý đồ

- Muốn chết hả? – Duy nổi sung, chạy đến vòng tay quanh cổ Hân từ phía sau, vờ bóp cổ

- Ối ối, tha cho tôi! Yêu đời lắm! – Hân la oai oái, tay khua khoắng lung tung trong không gian.

Mọi người phá ra cười nắc nẻ, tràng cười nhanh chóng chìm vào tiếng ồn ào mỗi lúc một gia tăng.

Kim phút chậm chạp nhích dần tưng chút một. Đám đông đã bắt đầu ngước
mắt lên vòm trời cao vời vợi, đen và sâu thẳm ấy, chờ mong. 10 giây đếm
ngược, từ một người khởi xướng, hàng loạt người đồng loạt hô vang, hai
tay giơ cao:

- 9….8……..7……6…..5….4……3….2……..1……….HAPPY NEW YEARRRRRRRRRRR!

BÙM! Âm thanh rộn rã vang lên. Từ nền trời tối đen, dải sáng bay vút từ
mặt đất lên đến giữa trời, sau đó tỏa ra thành muôn vàn tia sáng nhỏ
khác, cháy lung linh rồi tắt lịm. Hàng loạt bông pháo hoa đủ màu khác
tiếp tục bay lên và tỏa sáng. Đám đông hết hò reo phấn khích, lại đến á ố ngạc nhiên.

Hân nhìn lên từng bông pháo hoa, từ khi nở đến lúc tàn. Cười không dứt.
Từng ngón tay đan chặt vào một bàn tay khác, Hân quay sang nói lớn:

- Chúc mừng năm mới nha………..Hải!

- Chúc mừng năm mới, Hân! – Hải mỉm cười, hướng đôi mắt lấp lánh ánh đèn đường nhìn thẳng vào mắt Hân

- Happy new year, happy new…..you and me! – Hân cười toe toét, tiếp tục nói

- You and me…..happy together, forever! – Hải cũng hùa theo nói với Hân

Một Hải lạnh lùng, không biểu lộ cảm xúc, một Hải chín chắn, với hình
tượng hot boy đã biến mất, Thay vào đó là Hải hay mỉm cười, đôi mắt tràn ngập tình cảm hướng tới một người con gái, một Hải hùa theo làm đủ trò
sến đến mức nổi da gà, một Hải luôn quan tâm đến Hân, thầm lặng, không
cần đền đáp.

Hân siết chặt nắm tay, giữ lấy bàn tay ấy, niềm hạnh phúc lan tỏa từ đôi mắt to tròn lẫn nụ cười vẫn còn dáng dấp trẻ thơ. Phải, chính người con gái ấy, ngỡ như đưa trẻ chưa trưởng thành lại có thể chạm đến trái tim
sắt đá của một người. Tuổi tác cách biệt thế nào không còn là mối bận
tâm. Chỉ cần tình cảm hai người dành cho nhau, vậy là đủ.

Hải đưa tay giữ lấy đầu Hân, nhẹ nhàng đặt lên trán cô nụ hôn ấm áp,
thật lâu. Hân nghe trái tim mình hòa nhịp cùng muôn vàn tiếng pháo hoa
liên tiếp, gò má đỏ ửng sung sướng. Cả hai cùng chìm sâu vào ánh mắt
nhau, dõi theo hình ảnh chính mình phải chiếu trong đôi mắt người đối
diện, cùng ngước lên bầu trời tận hưởng màn pháo hoa đêm giao thừa, chờ
đón những điều bất ngờ phía trước.

Cạnh đó, một chàng trai khác đứng cô đơn, đôi mắt dõi theo hai người y,
nụ cười hiện lên trên môi khi cậu chứng kiến được niềm hạnh phúc thực sự của Hân. Cậu không hối hận. Ngày đó, vào đêm dạ hội, cậu đã kéo Hân đến sân bóng mini. Cậu muốn cho Hân biết cậu không bắt Hân lựa chọn, hơn ai hết, cậu hiểu trái tim Hân hướng về đâu. Chứng kiến Hân quên mình che
cho Hải khỏi bỏng do nước nóng, Duy biết….mình đã thất bại.

Nhưng thiết nghĩ, cậu cũng thành công đó chứ! Cậu vẫn là bạn thân, hay
thanh mai trúc mã (tự nhận) của cô, vẫn có thể lắng nghe những hôm lải
nhải chả rõ chủ đề của Hân trên sân thượng, hay cùng cô nổi hứng dắt
mèo….đi dạo. Ờ thì bỏ qua cái chi tiết tên Hải xuất hiện quá nửa khi nói chuyện đi, nhưng….những điều nho nhỏ ấy, cậu vẫn có thể cùng Hân trải
qua.

Trên hết, hạnh phúc của Hân là cái cậu trân trọng và muốn gìn giữ nhất.
Nhìn nụ cười vô tư lự, không chút buồn phiền của Hân, Duy thấy trái tim
trống rỗng dần ấm trở lại.

Ngước nhìn bầu trời sáng rực bởi pháo hoa, Duy cười, nụ cười xua đi
những gì đã qua của năm cũ, chờ đón năm mới đến. Biết đâu, năm sau cậu
sẽ gặp được định mệnh thực sự của mình thì sao?

-END-



Ngoại truyện 2: Tình yêu đến bất chợt, như những cơn cảm nắng

Có nhiều người sẽ cho r