
ây
giống chết dần sự sống!
- Ý mày là…. – Hân bắt đầu hiểu ra vấn đề Chi muốn truyền tải
- Ừ, mày cần bỏ bớt cái tôi cá nhân đi, cần đặt mình vào vị trí của Hải
nữa. Khi yêu, quan trọng là phải hiểu cho nhau, cần nhất là tin tưởng.
Mày có nghĩ Hải thuộc dạng người bắt cá hai tay không?
- Uhm, hình như….không! – Hân nghiêng đầu nghĩ ngợi, rồi ngập ngừng đưa câu trả lời.
- Đó, mày cũng nghĩ thế, vậy thì đừng làm căng thẳng quá chỉ bởi những
chi tiết nhỏ nhặt không rõ ràng như vừa rồi! – Chi cười toe, vỗ vai Hân
thay câu khen ngợi vì cô bạn đã sáng suốt hơn
- Vậy tức là….tao sai hả? – Hân dè dặt hỏi lại, ngón tay đan vào nhau, bối rối
- Ừ, mày sai, nhưng Hải cũng sai vì để mày hiểu lầm lại không thèm giải
thích! – Chi gật – thế nên, xin lỗi đi nhớ! Tao thấy lần nào cãi nhau,
Hải cũng xin lỗi mày trước à!
- Uhm, tao biết rồi! – Hân xụ mặt, chấp nhận sự thật, cố gắng lê chân đến giường, mò mẫm tìm điện thoại
Chưa kịp cầm điện thoại lên, tiếng chuông đã vang réo rắt, tên Hải nhảy
nhót trên màn hình trắng xóa, Hân hơi do dự, rồi cũng nhận máy
- Alo!
[………….'>
- Hải à! – Hân lại tiếp tục gọi nhỏ, khi không thấy Hải nói gì
[ Tôi…..xin lỗi!'> – Hải nói khẽ - [ thực sự là….cô bé ấy chỉ là…..'>
- Cậu không cần giải thích! – Hân cắt ngang lời Hải, hít sâu một hơi rồi mỉm cười nói – tôi xin lỗi, vì đã không tin cậu!
[Hân không giận nữa thật chứ?'> – Hải khó tin hỏi lại, có đúng là Hân không vậy?
- Thật mà! Tôi đã không hiểu cho cậu, chỉ biết thỏa mãn cảm xúc của
mình! – Hân nói 1 tràng dài, nhân được cái gật đầu khích lệ của Chi, cô
lại tiếp tục – Tôi…..đáng ghét lắm nhỉ?
[Ừ, đáng ghét lắm!'> – Hải nhanh chóng thừa nhận khiến Hân hụt hẫng,
nhưng rồi lại nhoẻn cười khi nghe câu nói sau đó – [đáng ghét vì để tôi
lo lắng như thế! Cứ lo Hân giận quá làm liều gì thôi!'>
Giọng nói, điệu cười quen thuộc vang ra từ loa điện thoại khiến lòng Hân nhẹ nhõm hơn, trái tim cũng xóa đi hết căng thẳng, chỉ còn lại niềm
hạnh phúc thường trực hiện lên với nụ cười tươi.
Chi nhìn thấy Hân đã khá hơn, cũng vô thức mỉm cười theo. Cô lặng lẽ
bước ra ngoài, đút tay vào túi lấy ra điện thoại của mình đã rung bần
bật từ nãy giờ. Nhìn dòng chữ quen thuộc hiện lên, Chi đưa nhanh lên
tai, giọng nói vang ra nhẹ như hơi thở:
- Alo!
Ngày hè chói chang, hơi nóng phả lên hầm hập từ mặt đường nhựa khiến từng
phần cơ thể nóng bức, khó chịu như trong lò sưởi. Duy quệt nhẹ mồ hôi
trên trán, nhìn cả hàng dài xe máy phía trước, ngán ngẩm thay cho giờ
tan tầm, tắc đường không lối thoát. Ngày cuối tuần, ai nấy đều vội vàng
với những chuyến xe tranh thủ về nhà, đường đã đông càng thêm đông. Bon
chen vật vã cả tiếng đồng hồ, cuối cùng Duy cũng về được đến nhà.
Ngã nhoài ra sàn đá gạch hoa mát lạnh, hứng từng đợt gió phả vào mặt xua đi mồ hôi, Duy nhắm mắt lim dim muốn ngủ. Thiếp đi chừng 5 phút, cậu
giật mình ngồi dậy, đưa tay lên nhìn đồng hồ. 6 giờ chiều.
Còn 1 tiếng nữa là có chuyến xe đêm ra ngoại thành, Duy bật dậy chạy
nhanh vào phòng tắm, xả hết bụi bặm của một ngày. Hôm nay cậu đến nơi
thực tập của Chi, Hân, sẵn tiện ghé qua thăm Trần Duy và Thiên cũng đang thực tập ở công ty cùng khu vực. Cứ cuối tháng, Duy lại đi thăm đám bạn một lần. Là đứa duy nhất chọn thực tập trong trung tâm thành phố, Duy
hay gặp Hoàng, Yến Nhi, Hải, còn những người khác, thi thoảng mới gặp.
Địa điểm thực tập mấy người bạn chọn đều ở khu ngoại thành, gần như sang khu vực tỉnh khác, muốn đến cũng phải mất vài tiếng đồng hồ. Thế nên
bận công việc, Duy không đi thăm thường xuyên được.
Chuẩn bị xong xuôi hành lý gọn nhẹ trong 1 ngày, Duy bắt xe bus ra ngoại thành. Thành phố đã có thưa thớt ánh đèn, sắc trời đậm dần, mặt trời đã khuất bóng ở đường chân trời, chỉ còn chút vạt sáng màu cam đỏ hắt lên
một khoảng nhỏ. Duy đứng vững ở xe bus, cố gắng chống lại sự chen chúc,
đùn đẩy.
Càng ra ngoại thành, người lên càng ít dần, sau khi đôi chân đã mất cảm
giác, cuối cùng Duy cũng kiếm được chỗ ngồi ở hàng ghế cuối xa. Dựa đầu
vào cửa kính, cậu cố gắng chợp mắt đôi chút, chống lại mệt mỏi. Đi xe
theo cùng lộ trình định kỳ cả mấy tháng, Duy cũng thành khách quen với
phụ xe và lái xe, thế nên an tâm có người gọi mình khi đến nơi.
Đang chìm trong giấc ngủ sâu, đầy ngon lành, Duy bỗng thấy vai trái nặng trĩu, mỏi nhừ. Muốn đẩy ra nhưng hai tay như bị rút hết xương, không
nhấc lên được. Mí mắt nặng trĩu mỏi mệt cũng đình công, không thèm phản
ứng mặc chủ nhân ra lệnh. Mãi sau đó, sau bao nhiêu cố gắng, Duy mới
tỉnh dậy nổi.
Nguyên nhân khiến vai cậu mỏi hóa ra là một cô nhóc, có vẻ như còn học
cấp III, hai tay ôm ba lô hình gấu, đầu dựa vào cậu ngủ ngon lành cành
đào. Duy khó chịu, đẩy đầu cô bé nghiêng sang một cô lớn tuổi ngồi cạnh
bên, khẽ dùng tay phải xoa xoa vai, hàng lông mày chau lại.
Cậu vốn rất ghét ai dựa vào vai mình ngủ như thế. À, có ngoạ