Câu Chuyện Về Em

Câu Chuyện Về Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326663

Bình chọn: 8.00/10/666 lượt.

ới nhau sao?

Ôn Viễn suy nghĩ một lát, mới hiểu được là người nọ quanh co lòng vòng nói cô đần đây mà, lập tức bĩu môi: "Trừ học tập không giỏi còn những
phương diện khác cháu đều có thể làm được."

Vừa dứt lời, chỉ thấy Ôn Hành Chi buông tờ báo trong tay xuống, nhìn cô thật sâu, cuối cùng,
tầm mắt rơi vào trên ngón tay của cô. Ôn Viễn đuối lý, hừ một tiếng, vùi đầu tiếp tục xem sách.

Trong nháy mắt, cả thư phòng đều tĩnh lặng lại.

Ôn Viễn cúi người xuống mặt bàn ở thư phòng, trong nháy mắt cảm thấy có
chút không thích ứng. Vốn là căn phòng của cô cũng có một bàn học, nhưng kể từ ngày hôm qua cô nằm ở đó ngủ thì đã bị Ôn Hành Chi xách tới đây
để tiện theo dõi. Nhưng mà, cô quan sát một lúc, cũng không thấy anh để ý gì đến mình, hầu hết thời gian đều bận rộn xử lý công việc. Thậm chí Ôn Viễn còn cảm thấy anh nói học thêm căn bản là nói chơi mà thôi, cho dù
không mặc kệ cô nhưng chỉ dạy cho cô chút phương pháp học tập, còn lại
đều là tự thân vận động cả.

Bạn học Ôn Viễn đối với tài nghệ yêu
cầu luôn luôn không đạt tiêu chuẩn, học tập một lát liền thất thần, lén
lén lút lút lấy một quyển sách từ phía sau giá sách, đặt ở trên đùi giở
ra xem.

Đây lại là một quyển photo album. Ôn Viễn có chút ngoài ý muốn, ngẩng đầu nhìn Ôn Hành Chi một lát, thấy anh đang hết sức chăm
chú nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính nên yên tâm cúi đầu xuống, giở
từng tờ ra xem. Nhìn qua một chút không khỏi hưng phấn. Album ảnh ở nhà
tuy không ít, cô lật ra xem một lần nhưng lại phát hiện ở trong đó có
rất ít hình của Ôn Hành Chi. Chỉ có khi cô lên tiểu học lúc chụp ảnh gia đình thì mới có anh ở trong đó.

Mà quyển photo album này, lại toàn là hình của anh.

Đại khái là hình từ lúc ba bốn tuổi, mãi cho đến tốt nghiệp nghiên cứu
sinh. Mặc dù hình ảnh không phải rất nhiều, nhưng đúng là ghi dấu từng
thời khắc quan trọng của người nào đó mà cô lại không có duyên nhìn thấy bao giờ. Nhìn những thứ này, Ôn Viễn như vớ được vàng vậy.

Thì
ra là người này từ nhỏ đã không thích cười rồi, luôn thể hiện một vẻ mặt nghiêm túc. Chụp hình cười một cái cũng sẽ không rơi một miếng thịt,
mặc dù anh như vậy nhìn cũng rất đẹp .....

Ôn Viễn nói thầm rồi
khẽ lật qua một trang khác, cho đến khi cô nhìn thấy hình của một cô
gái. Cô thấy kinh ngạc, ngón tay dừng lại trong hình một hồi lâu, mới
chậm rãi phục hồi lại tinh thần.

Cái này hình xem ra chụp đã lâu, ảnh đã ngả màu vàng, thậm chí bốn phía còn cuốn lên một vạch nhỏ như
sợi lông. Nhưng nụ cười của cô gái trong hình vẫn thanh tú như cũ , nhìn số tuổi hình như cũng bằng tuổi cô bây giờ, vẻ mặt có chút thẹn thùng,
giống như là đang bị người trong lòng nhìn chăm chú, chỉ liếc mắt một
cái gương mặt đã hồng lên tựa như say rượu vậy.

Phản ứng đầu tiên của Ôn Viễn là có chút ghen tỵ, lật tới lật lui phía trên thì thấy chỉ
có duy nhất một cô gái như vậy. Phản ứng thứ hai chính là thở phào một
cái, nhìn bộ quân trang trên người cô, nhận thấy rất rõ ràng đây chính
là một vị trưởng bối.

Sẽ là ai chứ? Là bà nội lúc còn trẻ? Ôn
Viễn nhanh chóng suy đoán, nhưng những hình khác của bà nội lúc còn trẻ
lại không giống như cái này. Sẽ là ai nhỉ?

Ôn Viễn khổ sở suy
nghĩ, thậm chí ngay cả lúc Ôn Hành Chi đi về phía mình cũng không hề chú ý đến. Cho đến khi cảm thấy trên đỉnh đầu tối sầm thì đã muộn rồi.

"Đang nhìn cái gì mà lại tập trung tinh thần như vậy ?"

Ôn Viễn lập tức khép photo album lại, nhưng không ngờ tấm hình kia bị rơi
ra ngoài, Ôn Viễn cúi người nhặt, trong lúc cuống quít không cẩn thận
lại đạp lên ảnh. Sau khi nhặt lên khẩn trương nhìn Ôn Hành Chi.

Gương mặt xinh đẹp trong tấm hình đã bị phủ lên trên chút bụi. Ôn Viễn còn
chưa kịp lau, đã bị Ôn Hành Chi cầm lấy. Anh khẽ nhíu mày, nhìn chằm
chằm bức hình ước chừng một phút mới ngẩng đầu lên.

Ôn Viễn ngập ngừng giải thích: "Cháu...cháu không phải cố ý! Đúng là muốn tìm quyển sách xem một chút....."

Ôn Hành Chi làm như không nghe cô giải thích, cánh tay dài duỗi một cái,
vội giựt lấy quyển album từ trong tay cô. Lật nhanh vài tờ, cầm tấm hình kia lau sạch sẽ, động tác nhẹ nhàng chậm rãi cho vào. Hành động cẩn
thận như vậy đập vào mắt Ôn Viễn khiến cô không nhịn được thấy sống mũi
cay cay.

"Chú út, cháu....."

"Được rồi." Ôn Hành Chi cắt đứt lời của cô: “Không được quậy nữa."

Ôn Viễn sửng sốt. Anh đang tức giận sao?

Ở trong lòng của Ôn Viễn, mặc dù Ôn Hành Chi không thể hiện vui buồn ra
mặt, nhưng đối với cô mà nói thì đa phần vẫn luôn dung túng. Nếu không
đối với thành tích kia của cô ở trường cũng đủ bị anh khiển trách rất
nhiều lần rồi. Có lẽ cũng bởi vì được dung túng như vậy đã khiến cô quên mất, anh còn chính là một người không nên chọc vào.

"Ôn Viễn, mày đúng là con ngốc." Nhắm mắt lại, ở trong lòng cô thầm mắng chính mình một câu.

Mùa đông giá rét nên trời thường tối rất sớm. Mới qua năm giờ mà đã thấy âm u rồi. Ôn Viễn tỉnh giấc do bị lạnh, b


Snack's 1967