
ạch, tôi đứng sẵn ở cửa trong (thì bên ngoài có một cái cửa sắt mà) chờ Duy vào.
Mới thấy có tiếng bước chân và tiếng Duy khẽ gọi: Như ơi…, tôi đã đi ra, nhìn kĩ rồi…nắm lấy tay cậu ấy. Nắm khá chặt đấy, và hình như còn run
run và ngại >.<
- Duy…chúc mừng sinh nhật lần thứ 17…
- Ơ…Như…Duy…Duy không phải Thành Duy đâu…là…là Anh Duy, nhầm rồi…
- Không, Như không nhầm, người Như muốn nói chúc mừng sinh nhật, muốn…cầm tay, là Anh Duy, không phải Thành Duy.
- Là…sao?
Thấy Duy vẫn còn chưa hiểu, hoặc là cậu ấy hiểu nhưng không hiểu hết nên tôi mới kéo Duy ngồi xuống giường, lúc này mới tự tay châm lửa từng cây nến.
- Như…thế này là sao? Không phải, cho…Thành Duy sao?
- Duy này, cậu…tên là gì?
- Là…là Duy…Anh Duy.
- Cậu sinh ngày bao nhiêu?
- 1…12 tháng 4.
- Vậy hả. Hì, vậy trên bánh, ghi tên ai? Có phải tên Duy và 12–4 không?
- Ừ đúng.
- Bánh này là của cậu, cả món quà này nữa, cũng là của cậu. Chúc mừng sinh nhật nhé, Duy.
- Là của tớ thật sao? Như…tổ chức sinh nhật cho tớ thật sao? Là thật hả?
- Ừ, là thật.
Tôi mỉm cười. Nhìn mặt Duy ngạc nhiên rồi tươi hẳn lên cũng với nụ cười trên môi. Hình như Duy đang xúc động lắm.
Bây giờ mới vào vấn đề chính đây.
Tôi hít một hơi, thật dài, rồi thở hắt ra (tất nhiên không làm tắt nến)
- Duy này, sinh nhật Duy, có thể cho Như ước được không? – tôi nhìn vào mắt Duy.
- Như muốn ước. Ừ, được thôi.
- Vậy, Duy nghe rõ điều ước của Như nhé, và…nếu Duy đồng ý để điều ước
trở thành hiện thực, Duy hãy thổi một hơi tắt hết nến nhé. – tôi vẫn
nhìn vào Duy.
- Duy có quyền quyết định điều ước của Như thành hiện thực hay không sao?
- Ừ.
Tôi khẽ gật đầu. Rồi thấy Duy cũng gật đầu.
- Ừ, được. Như ước đi.
Tôi khẽ cười. Lần đầu tiên trong đời tôi lại đi ước vào “bữa tiệc” sinh
nhật của người khác, lần đầu tiên ước mà…không nhắm mắt lại. Liệu như
vậy có thể coi là không thành tâm không?
Cầu mong Duy đồng ý.
- Ước gì… – tôi khe khẽ nói – Như…được làm bạn gái Duy, Anh Duy…
- Như… – tôi thấy trên mặt Duy có nét sững sờ.
- Hì, Như ước xong rồi, giờ đến Duy, Duy có đồng ý để điều ước của Như thành hiện thực không?
- Duy…
- Đừng nói, hành động đi.
Và…Duy thổi. Một hơi. Không gian phút chốc bao trùm bởi màu đen. Nước
mắt tôi bỗng trào ra. Hạnh phúc. May mà có bóng tối giúp tôi che giấu
được những giọt nước mắt hạnh phúc này.
- Vậy…vậy là Duy…Duy đồng ý sao? – tôi sung sướng quá nói không thành lời luôn.
- Ừ, Duy đồng ý. Nhưng Như thực sự…thực sự yêu Duy sao? Không phải là…Như với Thành Duy…
- Phải cái gì chứ, thằng ngố này, còn không nhận ra là người ta thích mình sao.
Giọng Thành Duy từ đâu vang lên. À, từ ngoài cửa, cậu ấy vào đây từ lúc nào thế không biết.
- Thành Duy? Không phải mày đang ăn tiệc…
- Không, tao phải sang xem kế hoạch của tao có thành công không chứ. Xem ra không uổng phí rồi.
- Mày…biết Như thích tao.
- Và tao còn biết mày thích Như nữa. Hai đứa mày thật ngốc hết chỗ nói, haha.
- Như…là kế hoạch của Thành Duy?
Hình như Duy đang…hỏi tội tôi, hic.
- Tại…Như không biết làm thế nào để tỏ tình với Duy. Duy…toàn hiểu lầm.
Ngay từ đầu, người mà Như thích…là Anh Duy, không phải là Thành Duy… –
tôi có thể thấy mặt mình nóng bừng lên.
- Trời ơi, Duy đúng thật là ngốc hết chỗ nói.
- Là sao?
- Ừ, Duy…cũng thích Như, lâu lắm rồi…
Tim tôi đang rung lên mãnh liệt. Thành Duy nói đúng sao, Duy cũng thích tôi, lại còn lâu lắm rồi?
- Thôi, hai đứa ngốc, giờ thành đôi rồi thì phải trả ơn Thành Duy này đi. Coi như, cái bánh này, tao sẽ ăn hết, thế nhé.
- Ế, là bánh Như mua cho tao mà, ai cho mày ăn chứ.
- Haha, thôi được rồi mà, cả ba bọn mình cùng ăn, được chứ.
Tôi phì cười vì hai người tên Duy này.
- Ừ, cám ơn Như nhiều lắm, cám ơn…điều ước của Như.
- Là Duy đã đồng ý. – tôi bẽn lẽn cười
- Thôi, không nói nhiều nữa, hai người, tao ăn hết bánh rồi đây này, hehe.
- Mình cùng ăn thôi, chúc mừng sinh nhật cậu nữa, Thành Duy. Cám ơn đã giúp bọn tớ thành đôi.
- Cám ơn mày nha. Giờ thì ăn thôi nào!!!
---------------------------The end-----------------------------
Một buổi chiều đẹp trời nào đó, tôi với người yêu – Anh Duy, ngồi bên bờ hồ hóng mát, và tâm sự.
_Như này, anh hỏi em một chuyện nhá, anh thắc mắc lâu lắm rồi.
_Chuyện gì thế? – tôi quay sang nhìn, không khỏi ngạc nhiên.
_Em có nhớ cái hôm trước sinh nhật anh mấy ngày không, cái hôm mà em
đến lớp anh tìm Thành Duy và hai người rủ nhau ra sau trường đó.
_À, em nhớ, sao thế anh?
_Hôm đó…anh đã đi theo hai đứa.
_Ớ…theo dõi?
_Không phải theo dõi, anh…chỉ