
ra.
- Như à, sao đến…không báo trước, đợi Duy một tí.
Rồi một lát sau mới thấy Duy đi ra. Ô, lần đầu thấy cậu ấy mặc quần ngố, áo phông. Bình thường toàn mặc đồng phục rất chỉnh tề mà.
- Như, có việc gì vậy?
- À, Duy…đi lấy bánh sinh nhật với Như tí được không?
- Bây giờ hả?
- Ừ, được không.
- Ừm, thế Như đi gì đến đây thế?
- Như đi xe, Duy đèo Như nhé.
Rồi tôi thấy Duy khẽ gật đầu.
Bọn tôi lại cùng nhau đi lấy bánh. Cái bánh nhìn còn đẹp hơn cả trong hình nữa, ngon ghê luôn.
- Duy, nhìn ngon quá đi mất.
- Hì, ừ.
Duy cười, lâu lắm không thấy cậu ấy cười. Tôi phải mất vài phút mới giữ
tim mình đúng nhịp được, hic. Sao cậu ấy có thể cười đẹp vậy chứ, hiền
kinh khủng, dễ thương lắm lắm >.<
- Bây giờ đi đâu Như?
- Đợi Như gọi cho Thành Duy hỏi xem cậu ấy có nhà không nhé.
- Ừm, Như định đến đó à.
- Hì.
Tôi không nói gì, chỉ cười thôi. Tất nhiên là tôi chẳng định đến nhà cậu ấy làm gì, chỉ là cậu ấy dặn tôi phải làm như vậy.
- Alô, Như à, Duy đây.
- Hì, Như đây, Duy đang đâu thế?
- Hic, Duy bị người trong FC kéo đi ăn tiệc, hic, xin lỗi nha, Như đang ở đâu? Đi lấy bánh chưa?
- Như lấy rồi.
- Vậy à, ừ, vậy hay Như mang sang nhà Anh Duy đi, rồi có gì Duy sang đó nhé, được không.
- Ừm, sao cũng được.
- Chào Như nha, hi.
- Chào Duy.
Tôi dập máy rồi quay sang nhìn Duy, chắc cậu ấy nghe được cuộc nói chuyện giữa bọn tôi rồi chứ nhỉ.
- Đi thôi, Duy đưa Như về nhà Duy.
Nghe giọng Duy…bỗng nhiên có vẻ bực tức lắm. Hic, như vậy là sao, kế này của Thành Duy là thế nào đây không biết nữa, hic.
- Như vào nhà đi.
Duy mở cửa cho tôi rồi bảo tôi vào. Tất nhiên là…tôi cũng vào. Ngồi xuống giường, tôi nghe tiếng Duy:
- Như uống nước nhé. Nhưng nhà Duy chỉ có nước trắng, nước đun sôi để nguội ý, không có nước lọc đâu.
- Ừ, hì, cho Như một cốc.
Tôi mỉm cười. Một tí thì đã có cốc nước trên tay. Tôi đưa một ngụm lên
uống rồi ngồi trò chuyện với Duy. Duy lại trở lại bình thường rồi, làm
tôi vui lắm. Cậu ấy cũng cười khá nhiều, nhưng không hiểu sao tôi thấy
cậu ấy cứ buồn buồn, hic, nhưng tôi không dám hỏi.
Đến gần 6 giờ thì tôi bảo Duy tôi về. Còn tắm rửa mà mang quà sang nhà Duy nữa mà. Cái bánh thì vẫn để ở nhà cậu ấy.
Nhìn đồng hồ chỉ 7 rưỡi, chọn được một bộ váy khá xinh xắn với một chiếc bờm vải trên đầu, tôi xỏ guốc vào rồi đi ra khỏi nhà sau khi ngắm mình
trong gương cả chục lần. Buổi tối hôm nay chính là buổi tối quyết định
đây mà, tôi sẽ tỏ tình với Duy. Ôi, nghĩ đến mà tôi đã thấy hồi hộp hết
mức.
Sang nhà Duy, tôi giả vờ lấy giọng hơi buồn chán (theo lời Thành Duy)
- Duy ơi.
- Ơ, Như…, sang lấy bánh à.
- Ừm, có người bảo đang ăn tiệc ở nhà, hic.
- Thành Duy sao, nó bỏ mặc Như à, sao lại thế. Như vào đi đã. Để Duy gọi điện hỏi nó xem.
- Hic, thôi Duy đừng gọi, nãy Như gọi lại, cậu ấy không có nghe máy, chắc đang vui vẻ nên không muốn nghe rồi.
- Aizz…, sao lại thế được chứ. Vậy Như ở đây đi, Duy sang tận nhà nó hỏi.
Thấy Duy có vẻ bực tức lắm, tôi mới vội kéo tay cậu ấy lại. Hic, Thành
Duy cũng nói là chắc Anh Duy sẽ bực nhưng không ngờ là đến mức này
>.<
- Thôi không cần đâu Duy, Thành Duy bảo cậu ấy sẽ sang sau mà, mình cứ chuẩn bị vậy, mang bánh ra cắm nến trước.
Tôi nói rồi nhìn cậu ấy thêm một tẹo và đi vào ngồi xuống giường. Duy
cũng ngồi xuống cạnh tôi, ánh mắt nhìn tôi như muốn nói: Buồn lắm hả,
thôi không sao đâu mà. Thực ra thì tôi đâu có buồn, tôi còn đang không
biết Thành Duy có sang thật không đây, nếu cậu ấy sang thật chẳng phải
là rất ngại sao >.<, tôi…cũng chỉ muốn hai đứa ở với nhau thôi
:”>.
Ngồi thở dài một cái, tôi mới bảo Duy mang bánh ra. Ôi, tôi quên mất là
nhà Duy không có tủ lạnh, trời thì nóng, may mà đến lúc lấy cái bánh ra
thấy nó vẫn còn…chưa sao, hic. Để cái bánh lên trên vỏ hộp rồi, tôi mới
(theo kế hoạch) hét lên:
- A, chết rồi, bọn mình quên không mua nến rồi Duy ơi, sao bây giờ.
Ngay lập tức tôi nghe thấy giọng Duy:
- Ừ, quên không mua rồi. Làm sao giờ.
- Không sao, để Duy đi mua cho, Như trông nhà một mình tẹo nhé.
- Ừ, vậy làm phiền Duy…
Tôi nói rồi ra vẻ ngại ngùng. Rồi thấy Duy đi rồi mới sung sướng tí thì
hét lên. Hehe, mọi thứ đã xong hết rồi, giờ chỉ cần…cắm nến, và tắt
điện. Nói với Duy vậy thôi chứ tôi đã mua đủ rồi đây. Thừa sức cắm 17
cái nến. Đó là kế của Thành Duy, bảo tôi làm thế nào thì làm, để cậu ấy
ra khỏi nhà rồi sẽ chuẩn bị trước đón cậu ấy về. Sau đó thì…tỏ tình.
Ôi tôi hồi hộp quá đi mất.
Cắm hết nến vào rồi, tắt đèn rồi (chưa thắp nến sáng đâu nha), ngóng ra
ngóng vào đến mấy lần mà chưa thấy Duy đâu, tôi sốt hết cả ruột. Gần hai mươi phút sau mới nghe tiếng mở cửa, hic. Theo kế ho