80s toys - Atari. I still have
Câu Chuyện Tình Của Tôi

Câu Chuyện Tình Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 321592

Bình chọn: 8.00/10/159 lượt.

xe và ngồi ở một cái ghế đá bên bờ hồ. Nhờ có gió mát
thổi qua, lại thêm không khí trong lành, tôi thấy cái nóng bức bên ngoài đường kia như tan biến sạch đi đâu mất hết. Nhất là…khi tôi được ngồi
cạnh Duy – người tôi thầm thích thế này.

- Duy ăn bánh đi.

Tôi mở hộp bánh kem su, đưa cho Duy một cái, khẽ mỉm cười.

- Ừ, Như cũng ăn đi.

Duy cầm cái bánh đó, đưa vào miệng, và cắn. Tôi nhìn mà không khỏi buồn cười.

- Hihi, không phải thế, Duy đưa tất cả cái bánh vào miệng đi.

- Tất sao?

- Ừ, như thế này này.

Tôi nói rồi đưa cả cái bánh lên miệng. Bánh kem su ăn thế này mới đúng
kiểu, nếu cắn kem bên trong sẽ chảy ra ngoài mất, mất ngon. Là tôi tự
chiêm nghiệm ra, hihi.

- Hihi, Duy thử đi.

Tôi đưa cho Duy cái bánh thứ hai sau khi cậu ấy ăn hết. Rồi hai đứa lại
ngồi ăn vui vẻ. Đống bánh được giải quyết nhanh gọn. Thực ra là có tôi
ăn là chính, Duy chỉ ăn khi tôi ép cậu ấy ăn cùng cho vui thôi, hihi.
Nhìn mặt Duy lúc ăn ngố ngố, dễ thương kinh khủng luôn ý >.<

- Như này, gần 7 giờ rồi.

- Duy phải về hả?

- Cũng không hẳn, nhà Duy thì đâu có ai, về lúc nào chẳng được.

- Hì, nhà Như cũng vậy mà. Bố mẹ Như đi làm suốt, rồi đêm cũng ở lại cơ
quan luôn, hiếm lắm mới có hôm về, ngủ thôi, ăn thì đếm trên đầu ngón
tay. Nhà chỉ có Như ở thôi.

- Vậy à. Vậy mình cứ ở đây bao giờ Như muốn về thì về. Được không?

- Ừ.

Tôi quay sang Duy khẽ cười, rồi lại ngước lên nhìn khung cảnh công viên
lúc này. Tuy là 7 giờ nhưng vì là trời mùa hè nên trời vẫn còn khá sáng, mặt Duy vẫn nhìn rõ mồn một cơ mà. Hihi, giờ người đi bộ đã vãn rồi nên công viên hình như còn mỗi tôi với Duy, không gian yên ắng, cảm giác vô cùng bình yên…

Thích thật, được ở bên Duy thế này!

.

.

.

.

.

- Duy đi cẩn thận nhé. Bao giờ về đến nhà thì báo tin cho Như khỏi lo nha.

Tôi đứng ở cửa vẫy chào Duy cho đến khi thấy được cái gật đầu của cậu ấy mới vào nhà. Vào rồi vẫn đứng chờ Duy đi khuất mới đóng cửa. Hiiiii,
sướng chết mất thôi, một ngày hết sức vui vẻ, vui hết biết. Tôi sung
sướng vừa đi vừa…nhảy múa vào nhà, hí hửng vào phòng rồi nhảy lên giường ngắm nghía cái áo mua tặng Duy. Ôi, Duy mặc đúng là đẹp quá chừng luôn, nghĩ lại đã thấy vô cùng hạnh phúc. Nhưng mà mai mới được tặng cậu ấy
cơ, mong chờ mai thật luôn đó, hehe.

Đang nằm…phởn phơ trên giường, tôi bỗng nghe thấy chuông điện thoại,
liền vội vàng nhấc máy. Là Thành Duy, không phải Anh Duy, buồn một tẹo.

- Ơi, Như đây.



- Hehe, thế nào rồi, hai người đi chơi vui chứ hả?


- Ừ ừ, vui lắm luôn, hehe.



- Biết mà. Thế nào, vẻ mặt của nó hôm nay thế nào, có tức không?


- Tức không? Lúc đầu thì cũng có, lúc sau thì không.



- Ok ok, thế là ổn. Mai tiếp tục theo kế hoạch nhé, nhớ không đấy?


- Có, nhớ mà.



- Ừ, vậy Duy cúp máy nha, bye Như.


- Ừ, bye Duy.

Đúng lúc dập máy xong thì tôi thấy có tin nhắn của Anh Duy, hihi. Là thế này đây: Duy về đến nhà rồi. Hic, không có gì đặc biệt cả, ngoài thông
báo cậu ấy đã về đến nhà. Thôi cũng được, cậu ấy không lạnh lùng như mấy hôm trước là ok rồi. Tôi tủm tỉm cười rồi để máy đấy đi tắm. Trong đầu
đã tràn ngập suy nghĩ màu hồng cho buổi ngày mai, cũng là buổi quyết
định.

Quyết tâm không để mắc sai lầm gì, hehe.

.

.

.

.

.

Hôm nay, tèn tén ten, sinh nhật Duy–của–tôi, tèn tén ten, vui chết mất,
hehe. Tôi đang dắt xe ra cổng, chuẩn bị sang nhà cậu ấy. Theo kế hoạch,
tôi sẽ sang nhà Anh Duy rủ cậu ấy đi lấy bánh. May mà hôm nay cậu ấy
không phải đi làm thêm.

Phi một mạch đến chỗ khu tập thể Duy ở, tôi gửi xe ở bãi đỗ xe gần đó
rồi chạy luôn lên phòng Duy. Không biết cậu ấy có bất ngờ không nhỉ, tôi sang mà không báo trước mà.

Đứng trước cửa nhà mà tôi thấy hồi hộp quá đỗi. Bước lại gần cánh cửa,
tôi đang định gọi thì nghe thấy tiếng Duy, cậu ấy đang hát.

- Happy birtday to me, happy birtday to me…

Nghe tiếng trầm trầm vang lên từ trong nhà, bao niềm háo hức trong tôi
tự dưng biến đâu hết, sống mũi bỗng dưng cay xè. Cậu đấy…đang một mình
hát mừng sinh nhật… Tôi có nghe Thành Duy kể, trước đây mỗi lần sinh
nhật, hai gia đình đều cùng tổ chức một buổi party rất hoành tráng,
nhưng từ sau khi nhà cậu ấy gặp biến cố, tuy bố mẹ Thành Duy vẫn bảo Duy tổ chức sinh nhật cùng nhưng Duy không đồng ý. Thành Duy nói là vì Duy
không muốn mang ơn nhà cậu ấy nhiều quá nên Duy mới làm như vậy. Giờ
nghe thấy tiếng Duy hát chúc mừng sinh nhật mình mà giọng như nghẹn lại, tôi thấy thương Duy vô cùng, nước mắt đã trực chảy ra may tôi đã ngăn
lại được. Tôi cố chấn tĩnh lại rồi cất tiếng gọi:

- Duy à, Duy có nhà không? Là Như đây. – tôi không muốn Duy biết là tôi đã nghe thấy Duy hát.

Rồi thấy tiếng từ trong vọng