
rở về nhà có mỗi mình là chẳng muốn về nữa. Bố mẹ tôi ăn
được bữa trưa ở nhà rồi lại đi luôn. Haiz, định rủ Duy đi ăn kem rồi sẽ
tỏ tình với Duy, rồi…nếu Duy đồng ý, thì…thì hai đứa làm người yêu thật
(mơ mộng tí xíu >.<), còn nếu Duy không đồng ý, thì…vẫn làm bạn.
Nói chung là bây giờ tôi chẳng muốn về nhà chút nào.
Lấy điện thoại ra khỏi túi, tôi liền gọi điện cho nhỏ bạn thân, cái đứa
là fan cuồng của Thành Duy và đứa nói tôi HÂM nhiều nhất đấy.
- Mày, tao thèm kem, đi ăn kem đi mày.
- Gì chứ, tao đang bận mà. FC hôm nay có cuộc thi tìm hiểu về Thành Duy.
- Hic, Thành Duy của mày hơn tao đấy hả.
- Hì hì, thôi mà cưng, mày đi chơi với lão người yêu mày đi. Á, rồi có gì hỏi hộ tao mấy thông tin về Thành Duy, nha, nha mày.
- Hỏi gì chứ, việc của mày đi mừ hỏi, ghét thế không biết, đang chán muốn lao đầu vào đâu đây.
- Có người yêu rồi còn chán, mày phải để tao vui với “người yêu” tao
tý chứ. Đi, hỏi cho tao. Tất tần tật, mày nghĩ ra được cái gì hay ho thì hỏi tất cho tao. Mấy cái độc độc một tí, chẳng hạn như là… – nó bỗng
nói như thì thầm – hãng underwear cậu ấy hay mặc chẳng hạn.
- Á, tao không biến thái như mày >.<
- Thôi được rồi, vậy thì số đo ba vòng. Cái này là nhân nhượng lắm rồi
đấy nhá. Nghe chưa, hỏi cho tao đi, rồi mày muốn ăn bao nhiêu bữa kem
cũng được. Thế nhé, yêu mày lắm lắm. À, hỏi luôn hộ tao cậu ấy dùng kem
đánh răng loại gì, với…với…
- Mày >.<
- Với…À, có cái này độc đây, mày hỏi người yêu mày hộ tao xem Duy khi
ngủ thì thường nằm ngửa hay nằm sấp nhá, hoặc là, cậu ấy đi xuống giường thì đi chân trái hay chân phải xuống trước… Vậy nha, trông chờ hết ở
mày đấy, yêu yêu mày nhiều ơi là nhiều. Đấy, nhớ giúp tao, bibi mày.
Con nhỏ nói một tràng rồi dập luôn máy. Đấy, đểu không cơ chứ, tôi mà đi hỏi Duy mấy cái này chắc Duy khỏi coi tôi là bạn luôn mất. Nhưng tôi
biết tính con nhỏ này mà, tôi mà không giúp, có khi còn bị nó…xé xác
TT__TT. Mà cơ hội tôi tỏ tình với Duy còn không có đây, giờ còn phải hỏi cho nó mấy cái…
Ơ, điện thoại rung. Lại là con bé.
- Gì mày.
- Mày hỏi cho tao chưa.
- Tao siêu nhân hả, hic.
- Gì chứ, nhanh nhanh đi mày, nhỡ có ai lại biết mấy thông tin đó trước
tao thì sao. Hai đứa mày là couple ùi, hỏi lúc nào chẳng được, hỏi ngay
đi nhá, tí tao gọi lại mà không xong thì liệu hồn đấy. Tao dập máy đây.
- Đợi…
“Tút…tút…tút…”
Hic, nó chưa kịp để tôi nói gì đã dập máy. Haiz, con nhỏ này, bạn bè thế đấy, rủ đi ăn cùng thì không đi, chỉ cứ ham hố cái tên đáng ghét kia
thôi. Hức, vì giai bỏ bạn thế đấy.
Chán nản, tôi đi được về đến nhà lại nằm phịch ra giường. Tôi biết hỏi
sao cho con nhỏ kia đây, số điện thoại Duy còn chẳng có luôn.
- Aaaaaa, chán quá đi.
Tôi hét vang nhà, rồi bật dậy. Không thể chán thế này được, tôi phải đi chơi thôi.
Nghĩ rồi, tôi liền thay đồng phục trường sang váy ngắn. Tủ tôi nhiều váy lắm luôn, nhưng cũng ít mặc, chọn mãi mới được một cái voan hai lớp
xanh biển, hoa cũng xanh biển nốt. Tóc búi cao, tôi đánh ít son bóng rồi đi guốc và dắt xe ra khỏi nhà. Hiếm có hôm nào tôi mặc “diện” thế đâu
nha, tuy tôi cũng là tiểu thư nhà giàu đấy nhưng lại không thích điệu đà cho lắm.
Mà công nhận hôm nay đúng là một ngày vô cùng thích hợp để đi dạo phố,
trời không nắng kinh khủng như mọi hôm, trái lại còn rất mát mẻ, gió
thổi mát lành từng cơn. Trời đẹp thế này mà đi có một mình, buồn không
để đâu hết, giá mà có người yêu đi cùng, giá mà có Duy… Hic hic, nghĩ
rồi lại thấy chán hơn.
Lượn vài ba vòng ngoài đường, tôi mới quyết định…đi ăn kem, có một mình
cũng đi, không thèm chờ con nhỏ mê trai kia nữa >.<, mặc dù, đi ăn một mình buồn thật luôn đấy. Quay xe rẽ vào quán kem “ruột” của tôi và
nhỏ bạn, tôi dựng xe rồi đi luôn vào. Ôi, hôm nay trời đẹp có khác, đông thế không biết, hình như không còn bàn luôn. Nhìn quanh quắt, tôi mới
nhìn thấy một cái bàn ở cạnh cửa sổ. Hô hô, bàn đẹp thế mà lại không có
ai là sao, mà…là cái bàn duy nhất thì phải. Hôm nay cũng không phải tồi
tệ gì cho lắm nhỉ, hehe.
Cười…mãn nguyện một cái, tôi liền đi đến cái bàn đó, bất chợt thấy ai
đang định…vào tranh chỗ của tôi, tôi vội vàng nhanh chân len vào.
Rồi…đần mặt, người vừa mới yên vị vào chỗ ngồi trước tôi mấy giây kia
là…Thành Duy >.<. Cứ tưởng là hết gặp vận đen rồi chứ, ra là không phải, mà sao rắc rối gì của tôi cũng gắn với cái tên này hết vậy.
Tôi khựng lại, tôi nhìn quanh, hết sạch bàn rồi, không lẽ vào đến đây
rồi lại đi ra, mà ngồi cùng bàn với tên đó xem ra chẳng hay ho gì. Nhưng tôi vừa mới quay lưng lại thì lại nghe tiếng “ai đó đáng ghét” gọi
mình:
- Như, là cậu đúng không?
Tôi đành miễn cưỡng quay lại:
- Hì, Duy à, là Như đây.
- Hì, Như đến sao lại về, à, hết bàn đúng không, ngồi đâ