
Trì không muốn đôi co với anh ta nữa nên nghiêm mặt nói: “Anh Trương, có phải anh đã lấy tiền dùng vào việc khác?”
“Không có, không có”. Trương “phát tài” vừa nói xong liền ngáp dài mấy cái, nước mắt cứ thế chảy ra.
Đây rõ ràng là biểu hiện trước khi lên cơn nghiện. Lòng Mặc Trì trầm xuống, anh hỏi: “Anh thật sự nghiện hút à.?”
Mặt Trương “phát tài” lập tức biến sắc, anh ta giậm chân, nghiến răng nói:
“Ai bảo chú thế? Có phải lão Mạch không? Thằng đấy nó nói láo”. Trương
“phát tài” nói xong nước mắt lại chảy dài. Anh ta dường như đang bị hàng trăm bàn tay cấu xé, hai tay không ngừng sờ mó khắp người, ánh mắt trở
nên rã rời, nói năng lung tung: “Mặc “thọt”, cho anh tiền”.
Mặc
Trì vội dìu anh ta ra sô pha ngồi. Trương “phát tài” liền bám chặt lấy
tay Mặc Trì, hai mắt long sòng sọc, đỏ lừ: “Cầu xin chú, cho anh xin ít
tiền”.
“Tôi không thể cho anh tiền mua ma túy, anh phải đi cai nghiện thôi”.
“Không được”. Trương “phát tài” gắt lên, nhảy ra khỏi sô pha nhưng hai chân
mềm uột không có lực, cả người ngã xuống nền nhà: “Nếu đến trại cai
nghiện thì coi như anh xong đời, hàng xóm sẽ coi thường anh”.
Một tay đỡ lấy chân giả, Mặc Trì từ từ cúi xuống đỡ anh ta dậy và vẫn tiếp
tục khuyên răn: “Anh như bây giờ hàng xóm mới coi thường anh. Sau này
cai nghiện được rồi, tôi sẽ cho anh tiền mở một gian hàng nho nhỏ, sống
cuộc sống tử tế, được không/”
Trương “phát tài” gạt Mặc Trì sang một bên khiến anh mất thăng bằng, ngã ngay xuống nền.
“Không được!” Hai mắt Trương “phát tài” đỏ lừ, toàn thân run bần bật nhưng vẫn cô' nhấc người lên: “Cho anh tiền... anh chỉ cần tiền thôi”.
Mặc Trì thâ'y khuyên không được liền tự mình đứng dậy, quay lưng đi rồi
nói: “Nếu dùng tiền để mua ma túy thì một xu tôi cũng không đưa”.
Trương “phát tài” không thể chịu nổi nữa, anh ta liền phủ phục xuống nền đất, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Tiền... tiền...”
Mặc Trì không nhẫn tâm nhìn cảnh đó liền nhấc điện thoại.
Tư Tồn và Tiểu Điền ở văn phòng bên cạnh nghe thấy tiếng ồn ào liền vội
chạy đến, gặp đúng lúc Trương “phát tài” bị người của Cục Cai nghiện
cưỡng chế bắt đi. Trương “phát tài” nhìn Mặc Trì với ánh mắt đầy căm
hận. Nhận thức của anh ta đã trở nên mơ hồ, anh ta lẩm bẩm nói không rõ
ràng nhưng Mặc Trì vẫn nghe được những gì anh ta nói: “Mặc “thọt”, thằng què, mày đợi đấy...”
Trái tim Mặc Trì lạnh buốt như bị ai đó ngâm vào nước đá.
Tiểu Điền sốt sắng hỏi: “Mặc tổng, anh không sao chứ?”
Sắc mặt Mặc Trì có phần khó coi: “Tôi không sao, mọi người đi làm việc của mình đi”.
Tiểu Điền rút lui, chỉ còn Tư Tồn ở lại bên anh quan tâm hỏi: “Người lúc nãy là ai thế?”
Lúc nãy Mặc Trì vừa trượt chân ngã nên chân giả hình như bị sai vị trí. Anh đã cố cử động vài lần mà nó vẫn như bị đóng đinh xuốhg nền, không thể
động đậy được. Anh không muốn Tư Tồn biết, liền làm mặt lạnh muốn xua cô đi chỗ khác: “Hàng xóm cũ, mọi việc giải quyết xong rồi, em cũng ra
ngoài đi”.
Tư Tồn nhìn thấy Mặc Trì duy trì tư thế chuẩn bị bước
đi nhưng chân trái vẫn không động đậy, biết là chân giả của anh xảy ra
vấn đề. Cô liền bước đến dìu anh. Mặc Trì hất tay cô ra: “Không cần em
lo, đi làm việc của em đi”.
Tư Tồn giương mắt nhìn anh, trong mắt cô đã ươn ướt vài giọt lệ. Cô cúi đầu xuống, quay người bước ra ngoài.
Mặc Trì dựa vào thành bàn làm việc, tháo chân giả ra rồi lắp lại... Trước khi Trương “phát tài” đến anh đang làm gì nhỉ?
Anh đang căn cứ vào số liệu của tháng trước để lên kế hoạch sản xuất. Anh
đã ăn một hộp mì ăn liền. Anh muốn ăn lót dạ trước, sau khi tan làm anh
sẽ dẫn Tư Tồn đi ăn món bụng heo bao gà. Đây là một món ăn đặc sắc kiểu
Quảng Đông, vừa thanh đạm lại vừa bổ. Anh biết một cửa hàng chế biến món này rất đúng kiểu. Mấy ngày qua Tư Tồn làm việc mệt mỏi rồi, anh muốn
bồi bổ cho cô một bữa. Sự trở về của Tư Tồn khiến cuộc sống của anh có
thêm nhiều màu sắc tươi mới, trong đó biểu hiện rồ ràng nhất là anh lại
có hứng thú với việc ăn uống.
Dáng vẻ lúc nãy của Tư Tồn thật
đáng thương. Mặc Trì tự kiểm điểm bản thân. Anh thực lòng không muốn cô
chứng kiến bộ dạng bất lực của mình, chỉ có điều thái độ của anh có phần hơi ngang ngược.
Sau khi làm xong việc, anh vội chạy đến văn
phòng cảa Tư Tồn, cũng may cô vẫn chưa đi. Cô đang bận phân loại các bản vẽ thiết kế để cất vào ngăn kéo.
“Tối nay anh mời em dùng bữa, được không”. Mặc Trì nói với giọng khẩn thiết, giống như một kẻ biết tội đang đầu thú.
Tư Tồn khóa xong ngăn kéo liền xách túi lên, khuôn mặt không một chút biểu cảm: “Không cần, tối nay em có hẹn đi ăn với Tiểu Điền”.
“Vậy thì anh sẽ ở đây đợi em, em ăn xong anh sẽ đưa em về”.
“Không cần, em sẽ gọi taxi”.
Tư Tồn cứ mở miệng ra là nói “không cần” khiến Mặc Trì cẳm thấy không vui. Nhưng lúc “người ta” dìu anh dậy, ai đã nói “không cần” trước?
Mặc Trì vẫn tiếp tục giữ thái độ thành khẩn, anh nói: “