Câu Chuyện Ngày Xuân

Câu Chuyện Ngày Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328695

Bình chọn: 10.00/10/869 lượt.

và Cruise gần như cùng lúc bước ra.

Vừa nhìn thấy họ, trong đầu Mặc Trì như muốn bốc lửa. Họ vẫn mặc bộ đồ thể
thao và đi giày như ngày hôm qua. Trước khi đến Bắc Kinh, Mặc Trì không
nghĩ rằng mình sẽ leo Trường Thành, vì thế anh vẫn đóng bộ vest đen,
giày da đen theo lệ thường. Khi đứng trước hai người này, anh cảm thấy
sự xuất hiện của mình thật sự thừa thãi.

Tư Tồn lạnh nhạt nói: “Đi thôi”.

Dưới chân Trường Thành, Cruise lại bắt đầu nhắm vào cái chân khuyết tật của
Mặc Trì, hỏi với vẻ quan tâm: “Ông Mặc, ông... thật sự có thể chứ?

Mặc Trì gật đầu. Cruise phấn chấn hét lên: “Trường Thành! Ta đến rồi đây!”
rồi lao đi như một mũi tên. Anh ta khỏe mạnh, sức lực dồi dào, chẳng mây chốc đã biến thành một điểm đen ở phía xa so với Mặc Trì. Trường Thành
Bát Đạt Lĩnh rộng rãi bằng phẳng, nhưng việc leo bậc thang kiểu này với
Mặc Trì mà nói chẳng khác nào lấy đi nửa tính mạng của anh.

Phần
gốc còn sót lại của chân trái Mặc Trì được bọc trong chân giả, chúng sẽ
cọ vào nhau khi anh leo bậc thang liên tục, làm anh đau tới thấu tim.
Anh không nhìn Tư Tồn mà dựa vào tường thành, ra vẻ điềm tĩnh thoải mái
leo lên từng bước một. Chẳng mấy chốc, mồ hôi anh đã vã ra như tắm. Mỗi
lần gió lùa qua, bộ vest trên người anh lại phát ra những tiếng vun vút. Tói khi cảm thấy đau đớn không thể chịu nổi, anh mới dựa vào tường
thành nghỉ một lúc. Tư Tồn nhìn sắc mặt anh tái nhợt, không giấu nổi nỗi lo lắng: “Anh đau lắm phải không?”

Mặc Trì vuốt mồ hôi rồi trả
lời: “Không đau”. Chẳng phải chỉ là leo Trường Thành thôi sao? Dù là sáu năm trước hay hiện tại, cô đều hỏi anh những câu hóc búa kiểu đó. Để
tìm lại vợ mình, sáu năm trước đến núi Lư anh còn leo được, bây giờ
Trường Thành có nhằm nhò gì?

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Mặc Trì
lại tiếp tục leo lên phía trước. Tư Tồn nhìn anh lết từng bước khó nhọc, vội vàng chạy lên phía trước, đỡ lấy cánh tay anh. Đã bao năm nay anh
không được cảm nhận đôi bàn tay nhỏ bé, ấm áp này rồi. Mặc Trì bỗng thấy trong lòng nóng bừng, bước đi không vững, suýt nữa vấp ngã. Tư Tồn
không nhịn nổi liền nói: “Anh, hãy cẩn thận!” Mặc Trì gật đầu, cảm động
muốn chết đi được mà không dám nói gì, chỉ sợ lỡ miệng nói sai. Hai
người cứ thế yên lặng leo lên từng bậc thang.

Cruise tưởng mất
hút từ lúc nào, bỗng nhiên xuất hiện trở lại trước mắt họ: “Hai người
chậm chạp quá. Lúc nãy, tôi đã chạy qua ba căn phòng bằng đá rồi”.

Mặc Trì phì cười: “Đó là đài phong hỏa”.

“Đài phong hỏa? Viết như thế nào?”, Cruise lôi ra từ túi áo một cuốn sổ nhỏ đưa cho Tư Tồn,

Tư Tồn thở dài, viết ba chữ “đài DỈiong hỏa” lên giấy rồi đưa lại cho
Cruise. Cruise ghi nhớ rồi đắc ý nói: “Lại học thêm được một từ mới.
Moselle, lần này đến Trung Hoa, có phải tiếng Trung của tôi tiến bộ râ't nhiều không?”

“Phải, tiến bộ rất nhanh, anh chẳng mấy mà thành chuyên gia Trung Hoa”, Tư Tồn cười đáp.

“Tất cả đều nhờ vào công dạy dỗ của cô.”, Cruise khiêm tốn đáp: “Hai người
chậm chạp quá. Nghe nói phía trước có một cái dốc hảo hán. Trung Hoa có
một câu nói thế nào ấy nhỉ? “Bất đáo Trường Thành phi hảo hán”. Tôi sẽ
tới đó trước đợi hai người”. Cruise nói xong lại chạy biến đi mất.

“Cruise lần đầu đến Trung Hoa nhưng rất thích người khác gọi mình là chuyên gia Trung Hoa. Thật ra anh ấy chỉ dùng khẩu ngữ lưu loát, chứ chữ Hán chưa
biết được mấy”, Tư Tồn nói.

Sắc mặt Tư Tồn ửng đỏ, bên khóe miệng điểm một lúm đồng tiền rất dễ thương. Cô lại âm thầm dìu anh bước tiếp. Khi tới một bậc thang rất cao, Mặc Trì phải dùng đến cả hai tay để vượt qua. Tư Tồn lặng lẽ lùi lại phía sau anh, nếu chẳng may anh bước hụt cô còn kịp thời đứng ra đỡ.

Tư Tồn ngẩng đầu nhìn lên, dốc hảo hán
mà Cruise nói vẫn còn xa tít mù khơi, giống như đang treo lơ lửng trong
không trung vậy. “Chúng ta đi tới đây thôi, em mệt muốn chết đi được”,
Tư Tồn làm bộ nói.

Mặc Trì biết Tư Tồn sợ anh mệt, chứ với cô thì đâu đã nhằm nhò gì: “Thế em cứ ngồi nghỉ ỏ đây, anh sẽ leo tiếp, chốc
nữa quay lại đón em”.

Tư Tồn hốt hoảng: “Cruise sức lực dư thừa không biết dùng vào việc gì. Anh so với anh ta làm gì?”

Không nhắc tới Cruise thì thôi, nhưng đã nhắc tới rồi, Mặc Trì lại càng không muốn tỏ ra thua kém. Anh nghiến chặt răng, tiếp tục dấn mình lên phía
trước. Tư Tồn vội vã chạy theo anh. Cuôì cùng, dốc hảo hán đã hiện ra
trong tầm mắt. Tư Tồn nhìn bậc thang cheo leo khúc khuỷu mà toát cả mồ
hôi hột. Cô tuyệt đối sẽ không để Mặc Trì leo lên cái nơi quá nguy hiểm
đó. Mặc Trì dường như hoàn toàn không ý thức được sự nguy hiểm trước
mắt, anh vẫn nhấc chân tiếp tục leo. Chân leo không được thì anh nhờ đôi tay trợ giúp. Anh bám tay thật chắc vào bậc thang, rồi nhấc chân phải
lên trước, sau đó gắng sức nhấc chân trái lên theo.

Tư Tồn kéo anh lại: “Mặc Trì, đủ rồi, chúng mình xuống núi đi”.

Nghe cách cô gọi tên mình quá đỗi tự nhiên, thân thương, trái tim Mặc Trì
bỗng nhiên run rẩy. Trong khoảnh khắc ấy, bao nhiêu ý niệm trong an


Teya Salat