XtGem Forum catalog
Câu Chuyện Ngày Xuân

Câu Chuyện Ngày Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210142

Bình chọn: 8.00/10/1014 lượt.

cũng bất thành, đành tận
dụng cơ hội đòi thêm một xâu kẹo hồ lô. Ngày hôm sau, cả hai người cùng
xin nghỉ để tới Khoa Trung y của Bệnh viện Nhân dân.

Sau một hồi
thăm khám, bác sĩ Đường kê giấy để Tư Tồn đi làm xét nghiệm. Cô hồi hộp
tới nỗi nổi da gà, liền năn nỉ với Mặc Trì: “Em không làm sao đâu, sức
khỏe của em rất tốt mà”. Mặc Trì cũng lo lắng nhưng anh đã dứt khoát
rồi, không thể thay đổi được nữa, bèn an ủi cô: “Ai đến bệnh viện cũng
phải kiểm tra, em đừng sợ”. Nói đoạn, tay anh nắm chặt lấy tay cô như
tiếp thêm sức mạnh. Phòng làm việc của bác sĩ Đường ở tầng một, còn
Phòng Hóa nghiệm nằm trên tầng bốn. Mặc Trì vẫn nhất quyết đòi đi lên
cũng Tư Tồn. Anh còn nói với giọng tự trào: “Ai không biết còn tưởng em
đưa anh tới khắm bệnh đấy”.

Tư Tồn nhăn mũi: “Mùi ở bệnh viện khó chịu quá!”

Mặc Trì cũng hùa vào: “Mỗi lần nghĩ tới mùi thuốc khử trùng ở bệnh viện là anh lại cảm thấy buồn nôn”.

Tư Tồn làm xong các xét nghiệm thì cũng vừa vặn đến giờ nghỉ trưa. Mặc Trì đưa Tư Tồn tới một nhà hàng gần bệnh viện ăn một bữa thật ngon. Tư Tồn ủ rũ nhìn Mặc Trì đang ngồi trên ghế đối diện, lo lắng hỏi: “Mặc Trì,
liệu người ta có xét nghiệm cho người không mắc bệnh thành có bệnh
không?”

Mặc Trì không nhịn được cười: “Không có bệnh thì làm sao xét nghiệm ra bệnh được. Mau ăn đi, gần đây em vất vả quá nhiều rồi”.

Tư Tồn nhanh nhảu gắp cho anh một miếng sườn: “Anh cũng khác gì em chứ”.

Buổi chiều, họ quay lại bệnh viện lấy kết quả xét nghiệm rồi đến gặp bác sĩ
Đường. Bác sĩ Đường đeo kính lão, xem kĩ kết quả xét nghiệm và bắt mạch
cho Tư Tồn lần nữa. Sau một hồi xem xét kĩ lưỡng, ông kết luận: “Khí
huyết lưỡng hư, tây y gọi là “chứng thiếu máu tuổi dậy thì”, không có
vấn đề gì lớn, chỉ cần hằng ngày bổ sung dinh dưỡng, rèn luyện sức khỏe
là ổn”.

Mặc Trì thở phào nhẹ nhõm. Tư Tồn vẫn chưa hết tức giận, cô không ngờ mình thật sự có bệnh.

Mặc Trì trêu cô: “Em còn bé quá nhỉ, vẫn đang dậy thì cơ đấy”.

“Chứng bệnh này thường gặp ở những cô gái dưới hai mươi tuổi.”, bác sĩ Đường
giải thích cặn kẽ: “Nếu không có gì đặc biệt thì tới năm hai mươi hai
tuổi bệnh sẽ tự hết. Tuy nhiên, chế độ dinh dưỡng và việc luyện tập hằng ngày vẫn rất quan trọng”. Đoạn, ông bắt đầu kê ra một đơn thuốc dài và
nói: “Tôi sẽ kê cho cô một vài vị thuốc Trung y, kết hợp với việc bổ
sung dinh dưỡng, chắc chắn sẽ có hiệu quả tốt”.

Tư Tồn nhớ lại,
trước kia cô đã từng thử nhấp một ngụm nhỏ thuốc Trung y của Mặc Trì.
Cái vị đắng ngắt ấy, cô không thể nào quên, liền lắc đầu quầy quậy:
“Cháu không uống Trung y đâu”.

Bác sĩ Đường ôn tồn nói: “Không
uống cũng không sao, nhưng phải chú ý giữ gìn, không được để cơ thể quá
mệt mỏi hay căng thẳng. Lúc nào cũng phải giữ tinh thần thoải mái, chú ý tẩm bổ. Hai năm sau hết tuổi dậy thì sẽ không có gì đang ngại nữa”.

Tư Tồn yên tâm hơn, gật đầu lia lịa, nhưng Mặc Trì lại phản đối: “Không
được, em uống thuốc vẫn tốt hơn. Tuổi nhỏ thế này, nếu không cẩn thận để lại mầm bệnh thì làm thế nào?”

Mặc cho Mặc Trì dắt mình đi bốc
thuốc, toàn bộ tâm trí Tư Tồn chỉ dồn vào việc làm thế nào để khỏi phải
uống thuốc: “Mặc Trì của em ơi, chúng mình đừng bốc thuốc nữa. Em ở
trong kí túc, không được đun thuốc đâu”.

Mặc Trì gật đầu nói: “Cũng đúng”.

Tư Tồn thấy đắc ý vô cùng, tự cho rằng mình đã nghĩ ra diệu kế để khỏi
phải uống thuốc, không ngờ Mặc Trì lại nói tiếp: “Vậy thì hằng ngày tan
làm anh sẽ qua trường đón em về nhà rồi đun thuốc cho em”.

Tư Tồn nghe thế vội vàng che miệng lại, ỉắc đầu liên tục. Mặc Trì không cho cô cơ hội phản kháng, anh nói như ra thánh chỉ: “Cứ quyết định như thế
đi!”

Mặc Trì đưa cô về trường, lại còn đích thân lên phòng để báo cho các chị em trong phòng Tư Tồn biết, từ bây giờ đến trước khi nghỉ
đông, Tư Tồn sẽ về nhà nghỉ ngơi vào buổi tối.

Mặc Trì tan sở lúc năm rưỡi chiều, tiết học muộn nhất của Tư Tồn kết thúc lúc sáu giờ tốì.

Thế là mỗi tối, Mặc Trì đều đến trường đón Tư Tồn về nhà. Hai người không
muốn ngồi xe buýt, cũng không muốn đạp xe mà cùng thong dong chậm rãi
thả bộ trên đường, cứ như thế vừa đi vừa chuyện trò. Mặc Trì, sau khi
trở về từ núi Lư, trở nên tự tin hơn bao giờ hết vào mỗi bước chân của
mình. Chân phải dù có hơi nhức một chút nhưng anh cũng chẳng thấy hề hấn gì. Đến núi Lư anh còn leo được, huống hồ là đường xá bằng phẳng.

Trời mỗi lúc mỗi lạnh, lo Tư Tồn bị nhiễm lạnh, Mặc Trì kéo bàn tay cô vào
túi áo mình. Còn bàn tay chống nạng của anh do phải “làm nhiệm vụ”, hứng chịu sương gió, lại đầy những vết rạn nẻ . Tư Tồn thấy thế không khỏi
xót xa. về đến nhà, cô vội bưng nước ấm để anh ngâm tay, cho đến khi đôi tay tê dại trở nên sạch sẽ, mềm mại như ban đầu. Xong xuôi, cô lại nhẹ
nhàng lau khô tay cho anh và thoa thuốc lên đó.

“Anh đường đường là một trang nam nhi, việc gì phải bôi kem dưỡng da tay?”, Mặc Trì cười nói.

Tư Tồn nhẹ nhàng vuốt ve đôi bàn tay của chồng: “Tất cả những