XtGem Forum catalog
Câu Chuyện Ngày Xuân

Câu Chuyện Ngày Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210152

Bình chọn: 8.5.00/10/1015 lượt.

ém về phía Mặc Trì và cùng bật lên những tràng cười
khoái trá.

Nụ cười trên môi Mặc Trì vụt tắt Tư Tồn bất giác cũng
cảm thấy như bị ai đó đánh vào đầu. Cô liền đuổi đám trẻ con đi: “Mau đi ra chỗ khác, đừng có ở đây mà nói năng lung tung”.

Đúng lúc ấy,
một nam sinh từ cổng trường bước ra, chứng kiến cảnh này, không nén nổi
bực tức liền tóm lấy đứa béo nhất trong hội, nhấc bổng nó lên rồi hỏi:
“Nhóc này học trường nào? Ba mẹ làm ở đâu?”

Thằng bé tầm mười
tuổi, chỉ cao bằng một nửa người lớn nhưng không hề tỏ ra sợ hãi, hất
cằm đáp: “Tôi ở đâu thì liên quan gì đến anh? Tên kia đúng là bị què còn gì. Thằng què thôi tha!”

Đám trẻ phía sau thằng béo lại cười ồ lên, rồi lặp lại bài vè của chúng.

Mặc Trì tái mặt, vừa kéo Tư Tồn đi vừa thấp giọng nói: “Thôi, mình về đi em”.

“Đợi đã!” Nói rồi cô tiến về phía thằng nhóc béo, nghiêm giọng nói với nó: “Mau xin lỗi anh ấy!”

Thằng béo nhìn Mặc Trì với ánh mắt khinh thường: “Không xin lỗi đấy!”

“Này em, anh ấy không làm hại đến ai, hơn nữa anh ấy cũng là người có ích
trong xã hội. Em nói anh ấy như thế là sai rồi. Em mau xin lỗi anh ấy
đi”, Tư Tồn nói.

Những người xung quanh đều cho rằng Tư Tồn nói
đúng. Thằng béo nhìn trước nhìn sau, không thây có ai bênh vực liền đột
nhiên lăn ra đất giãy giụa: “Không xin lỗi đấy! Đám người lớn các người
hùa vào bắt nạt một đứa trẻ con”.

Những người hiếu kì vây quanh đông dần, họ sôi nổi bàn tán.

“Con cái nhà ai mà hỗn hào thế này?”

“Người lớn cũng thật là, ai lại đi chấp nhặt một đứa trẻ con chứ”.

“Thằng bé này vô cớ chửi người ta là thằng què, còn ném đá vào người ta. Thật quá đáng lắm!”

Mặc Trì không muốn nghe thêm nữa, anh kéo tay Tư Tồn nói: “Đi thôi!”

Tư Tồn nhìn đứa trẻ giãy giụa trên nền đất mà không biết phải làm gì, lại
đau xót nhìn Mặc Trì. Mặc Trì cố" nặn ra một nụ cười: “Không sao đâu,
chúng mình về đi”.

Họ bước qua đám đông, nhưng mới đi được vài
bước đã nghe thấy tiếng một đứa trẻ hét lên: “Trương béo, mẹ mày đến rồi kìa!” Sau đó là một âm thanh chói tai, tiếp đó là tiếng khóc của đứa
trẻ cùng lời mắng mỏ của người mẹ.

Tư Tồn sợ Mặc Trì không đứng
vững, liền đỡ lấy cánh tay anh. Một lúc sau, cỗ mới nhỏ nhẹ lên tiếng:
“Đứa bé đó nói năng lung tung, anh đừng để bụng nhé!”

Mặc Trì trầm mặc một lúc rồi khẽ nói: “Không sao đâu, người có thiện ý vẫn còn nhiều lắm em ạ”.

Tư Tồn đau lòng nhìn anh, như chực khóc tới nơi. Mặc Trì vuốt nhẹ lên má
cô, chậm rãi nói: “Thật sự là không sao mà. Bây giờ anh không muốn để ý
xem người khác nói gì nữa. Con người quan trọng nhất là vượt qua chính
bản thân mình. Có thể đối diện với nỗi sợ hãi trong lòng mình thì không
còn gì phải sợ nữa”.

Mặc Trì tuy miệng nói không vấn đề gì nhưng
trên đưòng về anh ít nói hơn hẳn. về đến nhà, anh nói có văn kiện cần
phải chỉnh sửa gấp rồi nhốt mình trong thư phòng. Tư Tồn biết, trong
lòng anh cũng đang rất buồn bực nên cũng không muốn làm phiền. Cô vào
bếp, thấy cô giúp việc đang làm cơm, nhân thể lén đem ngâm chỗ bách hợp
mới mua vào nưốc, đợi đến ngày mai sẽ nấu cháo cho Mặc Trì, tạo cho anh
một bất ngờ nho nhỏ.

Tới giờ ăn tối, Mặc Trì mới ra khỏi thư
phòng. Nụ cười đã xuất hiện trở lại trên khuôn mặt anh. Tư Tồn mỉm cười, thấy bớt lo lắng đi phần nào, cô ân cần dìu anh xuống tầng: “Hôm nay
anh phải ăn nhiều một chút đấy. Có món đậu phụ do chính tay em làm. Cô
còn hầm canh sườn với đậu vàng, thơm cực kì nhé!” Mặc Trì chỉ ăn được
nửa bát canh nhưng lại ăn hết món đậu phụ mà Tư Tồn làm. Anh lên tiếng
tán tụng: “Tay nghề của em không ngờ cũng khá đấy chứ!”

“Từ năm
tám tuổi em đã bắt đầu nấu cơm rồi.”, Tư Tồn nói: “Hồi trước ở quê, ba
mẹ phải ra đồng làm việc, em toàn phải nấu cơm rồi mang cho ba mẹ thôi”.

“Thế em đi học vào lúc nào?”, Mặc Trì tròn mắt hỏi.

Tư Tồn lườm yêu anh một cái rồi bảo: “Người thành phố các anh đúng là
chẳng biết gì. Ớ quê có hai vụ là vụ xuân và vụ thu. Trẻ con đều phải ra đồng giúp đỡ ba mẹ lúc gieo hạt vào hai vụ này”.

Mặc Trì nắm lấy bàn tay nõn nà của Tư Tồn. Anh không ngờ đôi bàn tay này đã từng phải
làm những công việc đồng áng nặng nhọc như thế. “Sức em yếu nên ba mẹ
không cho ra đồng làm.”, Tư Tồn nói: “Em chủ yếu làm công tác “hậu cần”
trong nhà như hấp bánh bao, nướng bánh hay nấu ăn thôi”.

Cô giúp việc đứng một bên xen vào: “Tư Tồn thường xuyên giúp tôi nâu ăn. Cô ấy làm khá lắm, chỉ có điều không biết thái thịt”.

“Hồi ở quê, chỉ đến Tết em mới được ăn thịt. Ba mẹ sợ em làm không ngon nên
không cho em động đến thịt bao giờ”, Tư Tồn vội giải thích.

Mặc
Trì chẳng hiểu nghĩ thế nào mà liên tay gắp cho cô đầy cả một bát thịt.
Tư Tồn hét lên: “Anh làm gì thế? Anh cho heo ăn sao?”

Mặc Trì chỉ im lặng không nói. Trước đây, ngoại trừ mấy năm phải sống trong ngục
tù, anh luôn được sống với một điều kiện vật chất tốt hơn nhiều so với
những người bình thường khác. Anh không thể t