
o giật từng hồi, sắc mặt trở
nên nhợt nhạt Tư Tồn nhè nhẹ xoa ngực cho anh, không để anh nói tiếp.
Một lúc sau, tâm trạng Mặc Trì đã ổn định trở lại. Tư Tồn toan đứng dậy thì bị bàn tay anh kéo lại. Bàn tay anh lạnh như băng giá, anh nói: “Em
không được đi đâu hết, anh sẽ không để em rời xa anh nữa đâu...”
Tư Tồn ngồi về vị trí cũ, đưa bàn tay xoa nhẹ iên khuôn mặt hao gầy của anh: “Em chỉ đi lấy cho anh cốc nước thôi mà!”
,
“Thế cũng không được...”
Tư Tồn đau lòng nhìn anh, mỉm cười cầu hòa: “Được rồi, em không đi đâu cả, em mãi ở bên cạnh anh”.
Mặc Trì gắng sức lùi vào góc giường để chừa chỗ cho Tư Tồn. Cô hiểu ý anh
liền leo lên giường. Bầu không khí trong lành khiến lòng cô bỗng thấy an bình hơn nhiều. Anh choàng cánh tay đang truyền thuốc ôm chặt lấy cô.
Tư Tồn lo lắng đỡ lấy anh, chỉ sợ làm lệch mũi kim. Mặc Trì giống như
một đứa trẻ ngoan cố, ra sức ôm cô thật chặt. Tư Tồn không dám cử động
thêm, ngoan ngoãn nằm yên trong vòng tay anh. Đã lâu lắm rồi giữa họ
không có những giây phút riêng tư ngọt ngào đến thế. Hai người cứ giữ tư thế như vậy, dựa vào nhau mà chìm vào giấc ngủ ngon lành trong màn đêm
tĩnh mịch của núi Lư.
Một lúc sau, trong nỗi bất an mơ hồ ám ảnh
giấc ngủ, Mặc Trì tỉnh dậy, hoảng loạn nhìn khắp xung quanh. Ánh trăng
đang rọi qua khung cửa sổ hắt ánh sáng vào phòng, còn Tư Tồn vẫn đang
cuộn tròn trong vòng tay anh như một chú mèo con ngoan ngoãn. Anh an
lòng nở một nụ cười và ngáp một cách sảng khoái. Tư Tồn bị anh làm cho
tỉnh giấc, cô chợt nhớ ra Mặc Trì vẫn đang truyền nước iiền cuống cuồng
bật đèn lên, quan sát tay của anh. Mặc Trì mỉm cười chỉ vào giá truyền.
Ống truyền đã bị anh dứt ra từ lúc nào, nước từ trong bình thuốc chảy ra theo ống truyền, vung vãi khắp nền. Tư Tồn tự trách mình: “Em thật đáng chết. Bác sĩ yêu cầu phải truyền hết thuốc cho anh mà em lại ngủ quên
mất”.
“Không sao đâu, anh đã khỏe hơn nhiều rồi”.
Tư Tồn nhẹ nhàng đưa tay chạm vào khuôn mặt gầy gò của Mặc Trì: “Anh gầy như thế này, bao giờ mới hồi phục được như xưa?”
“Chỉ cần em không ghét bỏ anh thì có trở lại như xưa hay không cũng không quan trọng”, Mặc Trì đáp.
Tư Tồn vòng hai tay qua cổ anh, ghé sát vào má anh thì thầm: “Em chưa từng ghét anh, chưa bao giờ”.
Mặc Trì ôm lấy cô: “Anh biết. Là tự anh ghét bản thân mình. Anh cho rằng vẻ ngoài xấu xí tàn tật của mình sẽ khiến em phải mất mặt. Anh tự ti,
không biết nên làm thế nào để giấu nó đi. Anh không đủ can đảm đối diện
với bản thân, càng không biết cách đốì diện với em. Anh tự nhốt mình
trong cái vỏ kén ích kỉ của mình... Anh đã quên mất một điều quan trọng, em mới chính là người đau khổ nhất trong chuyện này. Anh để em một mình áốì mặt với biết bao lời ong tiếng ve của thiên hạ... Xin lỗi em, Tư
Tồn. Đúng lúc em cần anh bên cạnh nhất, anh lại bỏ chạy như một tên lính đào ngũ hèn nhát...”
Tư Tồn ra sức lắc đầu thật mạnh: “Anh xấu ở điểm nào chứ? Vu Tiểu Xuân nói với em rằng, anh là người đàn ông đẹp
trai nhất mà cô ấy từng gặp”.
Mặc Trì lắc đầu chua chát: “Anh không phải người hoàn chỉnh, không xấu thì là gì?”
“Đối với em, anh là người đẹp trai nhất. Thực lòng mà nói, anh luôn là niềm
kiêu hãnh của em. Em rất muốn nói cho cả thế giới biết, em có một người
chồng tốt nhất, vừa trí tuệ vừa đa tài, lại khoan dung, độ lượng. Thế
nhưng họ đều cho rằng em chưa kết hôn, em cũng ngại không muốn giải
thích nhiều. Thư kí Lưu cũng không cho phép em nói mình là con dâu Thị
trưởng”, Tư Tồn bỗng dung đỏ mặt.
Mặc Trì không nói gì. Tư Tồn
lại cho rằng anh chấp nhặt sai lầm của cô nên vội vã bổ sung thêm: “Tất
cả là lỗi của em, không cho phép anh tự trách móc mình như vậy nữa”.
Mặc Trì kéo cô về phía mình, xoa đầu cô và đặt một nụ hôn lên trán cô. Tư
Tồn nói: “Anh đúng là tên ngốc. Đã ốm tới mức này vẫn cương quyết tới
núi Lư”.
“Vợ anh đi mất, anh lại không đuổi theo sao!”
Tư Tồn dịu dàng dựa đầu vào lòng anh, cả hai lại chìm dần vào giấc ngủ.
Rốt cuộc, cơ thể của Mặc Trì vẫn không chịu được nỗi mệt mỏi quá sức như
vậy. Ngày hôm sau anh bắt đầu lên cơn sốt nhẹ, toàn thân không chút sức
lực, chẳng thể nhấc mình ra khỏi giường. Anh sống chết cũng không chịu
tới phòng khám, Tư Tồn đành phải năn nỉ bác sĩ của nhà khách xuống khám
bệnh cho anh. Bác sĩ nói, cơ thể suy nhược của anh cần phải uống thuốc,
truyền nước và tĩnh dưỡng. Núi Lư chẳng phải chính là một nơi lí tưởng
để nghỉ ngơi và dưỡng bệnh hay sao. Mặc Trì liền gọi điện về nhà báo tin mình vẫn bình an và muốn cùng Tư Tồn nghỉ lại trên núi một thời gian.
Phong cảnh nơi đây hữu tình không tả xiết, bầu không khí trong lành, mỗi bước đi đều thấy hoa đua khoe sắc. Tư Tồn trở thành y tá riêng của chồng,
mỗi ngày đều đặn truyền cho anh ba bình thuốc. Biết Mặc Trì đang bệnh
không tiện hoạt động nên cả ngày cô chỉ quanh quẩn trong phòng cùng anh, kể cho anh những câu chuyện về núi Lư. Mặc Trì nói, đợi khi anh khỏe
lại, nhất định anh sẽ cùng