Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Câu Chuyện Ngày Xuân

Câu Chuyện Ngày Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210555

Bình chọn: 8.5.00/10/1055 lượt.

đồng ý. Đến kì nghỉ phép hai năm mới có một lần, anh ấy về nhà rồi lại gói ghém đồ đạc quay trở lại đơn vị luôn. Bây
giờ, tôi cũng nghĩ thoáng ra nhiều rồi. Tình cảm giữa hai người quan
trọng hơn mọi thứ khác. Cô xem, con gái chúng tôi gần hai tuổi rồi đây
này!”

Tư Tồn mỉm cười: “Thật tốt quá”.

“Cuộc sống vợ chồng quan trọng nhất vẫn là biết thông cảm cho nhau”, người phụ nữ cười nói.

Tư Tồn gật đầu. “Trông sắc mặt cô không được tốt, mệt rồi phải không? Hay
cô ngủ một lúc đi. Đường còn dài lắm, khi nào tới ga tôi sẽ gọi”.

Tư Tồn thật sự rất mệt, cô mỉm cười cảm ơn rồi dựa đầu vào cửa sể, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.

Tới lúc cô tỉnh dậy, màn đêm đã buông xuống từ khi nào. Người phụ nữ đối
diện như vẫn giữ nguyên nụ cười từ hồi nào tới giờ: “Tôi đang định gọi
thì cô đã dậy rồi. Còn khoảng nửa giờ nữa là tới núi Lư. Một lúc nữa tới đó cô đi cùng với tôi. Chồng tôi đi xe tới đón, tiện đường sẽ đưa cô
lên núi luôn”.

Tư Tồn cảm kích đáp: “Cảm ơn chị!”

“Cảm ơn
cái gì chứ? Không phải nhân viên tàu hỏa đã nói đó sao? Trên tàu tất cả
chúng ta đều là người một nhà. Cô giúp tôi bế con bé một lúc, tôi đi sửa soạn hành lý”. Nói rồi, chị đặt cô bé đang chìm sâu trong giấc ngủ vào
lòng Tư Tồn.

Tư Tồn ôm chặt cô bé. Cô bé này không bị lạ người,
cứ nắm chặt lấy tay Tư Tồn rồi mút. Mút đến độ khiến đầu ngón tay Tư Tồn thấy tê tê. Cô chợt nghĩ, giá cô và Mặc Trì cũng có một đứa con thì sẽ
hạnh phúc biết nhường nào.

Mẹ đứa bé đứng bên ghế, tay xách túi
lớn túi nhỏ, tỏ vẻ ngại ngùng: “Bố con bé đóng quân ở núi Lư, lúc nào
cũng thèm ăn đặc sản quê nhà. Mỗi năm tôi tới đây được có một lần nên cố gắng mang thêm một ít cho anh ấy”. Niềm hạnh phúc của chị hiện rõ qua
từng lời nói, cử chỉ.

Tàu hỏa dừng ở ga Cửu Giang. Người phụ nữ
đỡ lấy con gái, còn Tư Tồn giúp chị xách bớt hành lý, sau đó hai người
cùng nhau xuống tàu.

Chồng của người phụ nữ nọ là lái xe trong
quân đội, anh lái chiếc xe Jeep tới đón vợ và con. Người phụ nữ chỉ vào
Tư Tồn và giới thiệu với chồng: “Đây là cô gái tới núi Lư du lịch. Trời
sắp tối rồi, anh cho cô ấy đi nhờ luôn nhé”.

Người chồng đáp một cách hào sảng: “Đương nhiên là được rồi”.

Người phụ nữ trìu mến gọi chồng bằng cái tên “Lớp trưởng Trương”. Đường từ
Cửu Giang tới núi Lư khá xa. Trên đường đi, hai vợ chồng anh nói nói
cười cười không ngớt, cô bé con cũng bập bẹ theo bố mẹ. Chừng một tiếng
sau, xe dừng trước một nhà khách. Lớp trưởng Trương tươi cười: “Đây là
nhà khách của khu du lịch, cảnh sắc rất tuyệt. Hôm nay cô cứ ngủ một
giấc thật ngon, ngày mai có thể thoải mái đi thăm thú phong cảnh”.

Tư Tồn cảm ơn đôi vợ chồng nhiệt tình giúp mình, sau đó cô đi tới phòng
tiếp đón, dùng thẻ sinh viên thuê một phòng đơn. Nhân viên phục vụ đưa
cô vào tận trong phòng. Tư Tồn đứng bến cửa sổ nhìn ra ngoài, bóng tối
đã bao trùm tất cả.

Đây là bầu trời phương Nam. Bây giờ cô đã ở
cách xa nhà hàng ngàn dặm. Nỗi nhớ nhung hồ như lẩn khuất đâu đó trên
đường đi giờ đây dâng trào mãnh liệt. Cô chưa bao giờ cách xa Mặc Trì
đến thế. Khoảng cách không gian được kéo giãn khiến cho hai con tim cũng như bị cắt lìa ra. Từ thành phố X tới núi Lư, ruột gan co gần như tan
nát. Phải chăng trái tim Mặc Trì cũng đau đớn, không ngừng rỉ máu như cô vậy? Tư Tồn nghĩ đến đó, nước mắt cô cứ thế tuôn rơi.

Nhân viên
phục vụ mang nước tới. Không muốn bị bắt gặp lúc đang khóc, Tư Tồn vội
vã trốn vào nhà tắm, vặn vòi nước lớn hết cỡ. Nước nóng táp vào mặt cô,
hòa cùng nước mắt, giống như những con sóng biển không ngừng xô vào bờ
đá. Một cảm giác mằn mặn, chan chát trào lên trong lòng. Tư Tồn gào khóc như mưa trong nhà tắm. Mới chỉ xa nhà có ba ngày mà cô có tưởng như ba
thế kỉ đã đi qua.

Nhân viên phục vụ rời đi, Tư Tồn lau khô toàn
bộ người rồi mệt mỏi nằm vật ra giường, sau đó chìm vào giấc ngủ trong
làn nước mắt.

Sớm hôm sau, ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ khắp
không gian. Tư Tồn rời khỏi nhà khách. Dù lúc này đã là cuối thu nhưng
hoa cỏ hai bên đường vẫn đua nhau khoe sắc thắm, cây cối vẫn xum xuê,
rậm rạp. Dẫu thế, cảnh đẹp trên núi cũng chẳng khiến cô nguôi ngoai nỗi
nhớ đang trào lên trong lòng.

Đột nhiên, cô nghĩ tới lời người
phụ nữ nhiệt tình trên tàu ngày hôm qua. Quả là, khách du lịch đến núi
Lư rất đông, với số đó có rất nhiều đôi tình nhân, họ lần lượt đi lướt
qua cô trong những nụ cười rạng rỡ.

Một đôi nam nữ mặc đồ thể
thao chạy qua cô tới một cái đình hóng mát ở phía xa. Người con gái mặt
đỏ bừng bừng, đưa tay lau mồ hôi cho chàng trai đi cùng. Chàng trai nắm
lấy tay cô gái, hai người hạnh phúc ngả vào nhau... Tư Tồn nhìn họ bằng
ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị. Họ đang cầm nắm hạnh phúc trong tay,
còn cô thì không. Cô tới núi Lư, chứng kiến tình yêu của những người
khác nhưng lại không biết làm thế nào để cứu vãn tình yêu của mình.

Cô đi tới một nơi khá bằng phẳng, rộng rãi, có rất nhiều du khách đang
ngồi nghỉ ở đó. Bên đường có cử