
ông tin bùng nổ hiện nay? Bố từng đọc 1 quyển sách, nó bảo rằng: viết thư là cách tuyệt nhất
để bày tỏ hay trao gửi nỗi lòng với người khác, bởi những
nét chữ tuy mộc mạc, thô sơ nhưng lại đầy ắp sự chân thành. Hơn nữa, ta có thể lưu giữ nó và đọc lại bất cứ khi nào ta
muốn.
Từ ngày con rời khỏi ngôi nhà, 1 nửa phần hồn trong bố như
chết hẳn. Bố lang thang khắp căn biệt thự mà tưởng như đang đi
trên những bậc thang đưa bố về với quá khứ. Bố loáng thoáng
nghe được giọng nói của con, mơ màng trông thấy hình ảnh con
nghịch ngợm chạy vòng quanh gian bếp, rồi khoảnh khắc lần đầu
tiên con cất tiếng gọi “bố”, con phải biết là nó thật ý nghĩa với bố làm sao. Bố tự hào về con Vũ Phong à. Từ bé, con đã
luôn tỏ ra là 1 đứa trẻ hơn người, 1 thần đồng tí hon của gia
đình ta. Con thông minh, lanh lợi và hiếu động hơn hẳn những đứa trẻ cùng lứa khác, nhưng, chính vì thế mà bố sợ sẽ có 1
ngày con tự làm hại mình bởi sự hiếu động, nghịch ngợm đó.
Và cái ngày kinh hoàng ấy cũng đã đến khi bố trông thấy con
nằm vật ra ngoài sân vì bị cơn đau tim hành hạ. Đó là lần thứ 2 trong đời bố cảm thấy hoảng sợ đến cùng cực. Bố đã làm
mọi cách để bảo vệ con, để giữ con ở lại bên bố bằng những
lời cấm đoán khắc khe, bằng 1 căn phòng rộng lớn không khác gì nhà ngục, …Nhưng có lẽ, bố đã sai ngay từ đầu rồi. Với 1 đứa cá tính và liều lĩnh như con, cách làm tiêu cực này chỉ
khiến con dần đánh mất sự ngoan ngoãn mà thôi.
Trước khi bỏ đi, con đã trách bố vì không bao giờ mở lòng với
con và cho con cơ hội để hiểu bố đúng không? Nếu bố kể cho con
nghe 1 bí mật lớn nhất đời bố, đến cả mẹ con cũng không được
biết, thì con sẽ tha thứ cho bố chứ? Bố không biết là do vô
tình hay cố ý mà con lại có cảm tình đặc biệt với Sound of
Paradise, cứ như con được hưởng tình yêu của nó từ bố vậy. Bố
yêu Sound of Paradise đến điên cuồng, như tình yêu mà khi xưa bố
dành cho 1 người phụ nữ vô cùng xinh đẹp. Con đừng buồn Phong
à, vì người phụ nữ đấy không phải mẹ con, mà là mối tình
đầu của bố…người phụ nữ bố luôn khao khát nhưng không thể cưới làm vợ. Vì nghèo, vì không có tương lai xán lạn nên gia đình
cô ấy phản đối bố kịch liệt, khiến 2 người phải chia tay trong
tiếc nuối. Rồi bất ngờ cô ấy đi lấy chồng, bố chỉ nghe nói
chồng cô ấy là 1 giám đốc giàu có. Bây giờ nghĩ lại bố cảm
thấy mình thật bất lực và nhu nhược! Nỗi đau ăn mòn tâm hồn
bố mỗi ngày và dần biến bố thành 1 con người hoàn toàn khác. Sau đó, lòng kiêu hãnh và tự tôn của 1 gã đàn ông đã giúp bố quyết tâm làm giàu bằng mọi cách. Bố muốn khẳng định vị trí trong xã hội, cũng như đem đến 1 cuộc sống sung túc nhất cho
gia đình trong tương lai của bố, rồi bố sẽ dễ dàng quên đi mối
tình đầu thôi. Lúc đấy quả thật bố suy nghĩ rất lạc quan.
Nhưng khi lấy mẹ con rồi, bố vẫn điên cuồng lao vào công việc
khi nhận ra mình chưa thể quên người phụ nữ ấy. Nhiều năm sau,
bố hay tin cô ấy đã mất trên giường bệnh; rồi đột ngột bố
nhận được bức thư của cô ấy sau biết bao năm xa cách. Vũ Phong
à, cô ấy đã để lại cho bố 1 món quà, nhưng bố xin giấu bí
mật này vì vài lý do khác... Còn lý do xây dựng nên Sound of
Paradise thì bố nghĩ mình chẳng cần giải thích nữa. Và nó sẽ là bí mật tuyệt đối giữa 2 chúng ta, bố biết con là người
rất trọng lời thề, đúng không con trai?
Hôm qua, bố lanh quanh trong căn phòng của con cả ngày; và bố vô tình
phát hiện trong ngăn học bàn có rất nhiều bản phác thảo chân dung 1
người thanh niên trẻ. Thật nực cười, suốt 23 năm trời bố không hề biết
con trai mình lại vẽ đẹp đến như thế. Người thanh niên trong những bức
phác thảo đó là người con yêu đúng không? Bố nghĩ thế, vì hơn ai hết bố
hiểu rõ cảm giác lưu giữ quá nhiều hình ảnh của một người; cũng như nỗi đau khổ khi không thể sống bên người mình yêu. Hiện giờ bố không biết
phải nói hay xử lý thế nào, nhưng nếu bố lại dùng lý trí để giải quyết
mọi việc như trước; thì chỉ gây thêm bất hòa giữa 2 cha con ta. Thế nên
giờ đây, bố chỉ muốn con hạnh phúc. Hãy làm bất cứ điều gì con thích,
bất cứ mọi điều, con trai của ta.
Tái bút: tối mai mẹ sẽ nấu món cari mà con thích, về nhà nhé.
Bố của con.
Trang giấy trắng tinh đã bắt đầu thấm ướt vài giọt lệ trong suốt. Những
dòng chữ viết tay mộc mạc dần nhòa đi trong nước mắt lẫn sự xúc động của Phong. Thổn thức hồi lâu, anh gấp cẩn thận lá thư lại rồi bước vào nhà, miệng vẽ nên nụ cười hạnh phúc...
---------------†---------------
Trong căn phòng của mình, Thái Hà điên cuồng ném tất cả mọi