
g chạy đến, không quên kéo
theo cả người thanh niên kia
- Anh! – mắt Hà sáng rỡ - em tìm được ca sĩ cho quán mình rồi nè
Phong tặc lưỡi vẻ ngán ngẩm vô cùng, trước giờ anh nào có thèm quan tâm
đến chuyện cái quán chết tiệt này thiếu hay đủ ca sĩ đâu? Vớ vẩn thật.
- Ừ, chuyện đó em lo đi – anh đáp hờ hững
- Không được…! – Hà nũng nịu – anh là chủ mà, em còn phải đi học, thời gian đâu mà em quản lý chứ?
Sự phiền phức của cô em khiến bản tính nóng nảy trong anh lại trỗi dậy, anh quay sang, cáu gắt:
- Được rồi!! Ca sĩ nào??!
Hà tủm tỉm cười, chỉ sang người thanh niên bên cạnh, tự hào nói :
- Giới thiệu với anh, đây là Thiên Tuấn, bạn…của em.
Phong nhíu mày 1 cách khó chịu khi nhìn vào bộ quần áo lôi thôi lếch
thếch của gã đối diện, gã mặc chiếc quần jean cũ kĩ đến bạc màu, ống
quần còn le que vài sợi chỉ chưa kịp cắt, còn chiếc áo sơ mi thì nhăn
nhúm giống như có ai vừa ra sức nhàu nát nó vậy. Đã thế, gã ca sĩ quèn
đi xin việc này lại còn thản nhiên hút thuốc lá trước mặt cậu chủ mới
nữa chứ. Nhiêu đó là quá đủ để làm Phong nổi sùng. Không cần suy nghĩ,
anh quyết chẳng nhận tên này dù hắn có hát hay đến mức nào đi chăng nữa!
- Nếu tìm ca sĩ, tìm ai coi được chút. Cái thể loại gì mà vừa nhìn đã muốn bỏ về, chứ đừng nói là kiên nhẫn ngồi nghe.!
- Anh nói chuyện kì quá! – Hà nhăn nhó – anh Tuấn hát hay lắm, biết chơi nhiều nhạc cụ nữa, rất nhiều nơi mời anh ấy làm ca sĩ độc quyền mà ảnh
không chịu đó.
Tuấn trố mắt ra nhìn Phong rồi bỗng lại bật lên cười như nắc nẻ. Mặc dù
anh đã nghe thiên hạ đồn rằng con trai ông chủ Sound of Paradise rất
kiêu ngạo, nhưng anh vẫn không ngờ là tên này lại có thể…xấc láo đến mức như thế. Tuấn nhếch mép, thản nhiên nói:
- Nhóc, cậu chưa đến 20 tuổi phải không? Nói chuyện chẳng ra dáng ông chủ gì cả.
- Vậy chứ giống gì?!! – Phong xấng đến Tuấn 1 cách mạnh bạo
Hà thấy thế liền ra sức đẩy anh trai mình ra khỏi Tuấn, miệng thì liên
tục quát lên :”Thôi đi!” đến nỗi những khách hàng gần đó phải đồng loạt
xoay người lại vì tò mò. Tuấn rít 1 hơi dài điếu thuốc ở trên môi, rồi
phả hết hơi khói nồng nặc vào mặt Phong như 1 lời thách thức đầy ngạo
mạn
- Giống…1 thằng thất học!
Dứt câu, Tuấn bước mạnh ngang Phong, không quên ngoáy đầu lại bảo với
Thái Hà rằng anh không thích công việc này rồi tiến thẳng ra cửa. Khỏi
phải nói là Phong giận điên lên đến nỗi lỗ tai anh muốn xì ra cả khói.
Và…cơn tức giận đến đỉnh điểm đó đã khiến căn bệnh tim tái phát và hành
hạ anh. Phong bất thình thịnh khụy xuống 1 cách đau đớn trước sự bàng
hoàng của Thái Hà và những khách hàng trong quán café Sound of Paradise…
----------------†-----------------
Cùng lúc ấy…
Trước viện hiến xác khoa học, 1 cô gái với thân hình ốm yếu, gương mặt
thì phờ phạt trông thiếu sức sống vô cùng…đang đứng nhìn vào những thứ
bên trong cánh cửa kính to đùng với vẻ rụt rè… Nhưng sau hồi lưỡng lự,
cô can đảm lê từng bước chân nhỏ của mình, tiến vào viện hiến xác…
Sau khi
rời khỏi viện hiến xác, cô gái ấy chậm rãi dạo bước trong công viên. Ánh nắng ấm áp tràn xuống, phủ lên bãi cỏ xanh mướt khiến chúng bỗng dưng
sáng lấp lánh lên 1 cách lạ thường. Tiếng cười đùa của những đứa trẻ ở
góc cây phía xa kia đột nhiên làm trái tim cô đập rộn ràng… cô rất yêu
trẻ con và luôn mơ ước sau này mình có thể được làm mẹ của 1 đứa bé đáng yêu nào đó…! Nhưng…1 sự thật phũ phàng đã tướt đoạt đi niềm khao khát của người con gái ấy, nó như 1 nhát búa nện thẳng vào tai cô; khi cô biết mình chẳng thể nào sống nổi qua tuổi 24…
Từ ngày
cô nhập viện để bác sĩ tiện theo dõi và điều trị, ba mẹ cô đã phải tốn
rất nhiều chi phí cho khối u quái ác ở não ấy, thậm chí họ phải cầm,
phải bán vài món đồ có giá trị để cố níu lấy mạng sống của con gái mình, nhưng…thật đắng cay khi tất cả mọi cố gắng…giờ đây chỉ còn là công cóc; và còn đắng cay hơn khi từ 1 con người khỏe mạnh, bỗng chốc trở thành gánh nặng của gia đình…
Cô ngồi
thừ trên chiếc ghế đá, ngước mắt lên và thả hồn vào bầu trời trong xanh, mênh mông dường như bất tận. Cô cảm thấy tiếc nuối về những tháng ngày
đã qua, tiếc những khoảng thời gian mình đã bỏ phí, tiếc bao lỗi lầm mà mình đã vô tình gây ra; để rồi lại thoáng 1 nỗi buồn vô hạn khi không còn có cơ hội được trải nghiệm những buồn vui, những khổ đau, hạnh phúc của quãng đời phía trước nữa…
Lấy chiếc điện thoại nhỏ từ túi xách ra, cô nhấn nút gọi vào cái tên mình lưu đầu tiên trong danh bạ, chỉ với 1 chữ “Anh”. Và 1 giọng nói trầm ấm vang
lên, khiến trái tim cô lại đập rộn ràng như thuở nào…:
- Anh nghe nè…
- Tuấn à, em nhớ anh – cô lí nhí – em đang ở công viên, anh đến đây với em đi…
- Trời đất! Sao em bỏ ra ngoài đó 1 mình như thế??
Cô bất
giác mỉm cười, không biết người khác nghĩ sao, nhưng cô thật sự rất
thích nghe những lời trách móc đáng yêu này của anh lắm…
- Sau khi đi chơi với anh xong,