Biển Còn Sóng Gió

Biển Còn Sóng Gió

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323225

Bình chọn: 10.00/10/322 lượt.

g đương và đối nghịch. Cả hai đều cần thiết để tạo nên một sự hoàn chỉnh toàn vẹn.

Đấy là điều anh cảm nhận ở nàng. Toàn vẹn và hoàn chỉnh. Với Lục Di anh có thể là cái gì đó hơn chính mình.

Anh lấy hai bàn tay ôm ghì lấy khuôn mặt nàng. Tóc nàng lấp loáng dưới ánh trăng như một vầng hào quang sáng lấp lánh.

– Lục Di ạ! Em sẽ không hối hận. Anh thề như vậy. Anh biết vẫn còn những
bóng mờ trong cuộc hôn nhân của chúng ta. Nhưng chúng ta có thể làm cho
nó tốt đẹp hơn.

Lục Di mỉm cười. Nàng cảm nhận một cách sâu sắc niềm hạnh phúc đang trào dâng. Nàng vòng tay ôm cổ anh:

– Em tin anh. Em luôn luôn tin anh, Triều Phong.

Anh khẽ hôn nàng:

– Anh đang nghĩ đến lúc nào đó vào mùa xuân, anh muốn thấy em là của anh.

Nàng ngây ngất trong vòng tay anh:

– Ồ! Em chưa thể chuẩn bị nhanh như vậy được. Lần đầu tiên và duy nhất trong đời em ...

– Anh chẳng muốn chờ đợi với thời gian.

Lục Di mỉm cười:

– Anh có chắc không?

– Chắc chắn.

Anh áp trán vào nàng:

– Anh yêu em, Lục Di.

Nàng thì thầm:

– Em biết và em yêu anh. Mặc dù anh khó tính, lạnh lùng, cay nghiệt và bướng bỉnh.

Anh cười:

– Em yêu anh, mặc dù anh có những tật xấu khủng khiếp ấy ư?

Nàng run run cười, mắt tràn trề tình yêu thương và hạnh phúc.

– Hừm.

Anh dịu dàng đặt một nụ hôn lên môi nàng.

Đó là một đêm cuối đông ấm áp.

Mùa xuân nhẹ nhàng kéo đến.

Bà Gia Yến run run cài vòng hoa trắng đính những hạt trân châu sáng lấp
lánh lên mái tóc màu hạt dẻ của Lục Di. Bà đang ở trên bờ vực của sự sợ
hãi.

Bà đưa mắt nhìn lên chiếc đồng hồ trong ngôi nhà thờ cổ, không ngăn được tiếng thở dài.

– Lục Di, ta thương yêu cháu cũng như chính đứa cháu nội của ta. Ta rất
hài lòng nếu như sự kết hợp này được trọn vẹn. Nhưng ta lo sợ điều đó.
Ta mong rằng mình không quá mạo hiểm khi đặt chân đến ngôi nhà thờ này.
Ta sợ thảm cảnh của hơn ba mươi năm trước lại diễn ra. Cũng trong giờ
phút này, chỉ có khác là lần này sẽ là cháu chứ không phải mẹ cháu khi
bị bỏ rơi trước bàn thờ Chúa. Ta đang sống lại từng phút của cái ngày
bất hạnh ấy.

Giọng Lục Di dịu dàng nhưng đầy quả quyết:


Triều Phong sẽ không làm điều ấy đối với cháu. Anh ấy yêu cháu, cũng
giống như tình yêu của cháu dành cho anh ấy. Xin bà hãy yên lòng.

– Cảm ơn cháu, Lục Di. Điều này rất có ý nghĩa đối với ta. Nó quan trọng với ta như là hơi thở để tồn tại trên cõi đời này.

Bà nhìn Lục Di trong chiếc áo voan trắng muốt như chính tâm hồn nàng.

– Cháu thân yêu! Giờ đây khi ước mong thân yêu nhất của ta hình như sắp thành sự thật, ta nhận ra thì ta lại rất sợ hãi ...

Lục Di cười chậm rãi:

– Bà luôn luôn nhìn vào mặt tối và mặt cường điệu của tất cả mọi điều. Bà phải có lòng tin với chính những người thân yêu của bà.

Lục Di
kéo lại tấm mạng che mặt lần cuối. Nàng đưa mắt nhìn khắp gian phòng chờ đợi của nhà thờ. Những người thân đã có mặt đầy đủ. Tất cả trông có vẻ
hồi hộp và căng thẳng.

Lục Di mỉm cười. Nàng khẽ nói:

– Anh ấy sẽ đến.

Một tiếng gõ cửa phía ngoài phòng chờ ... Một chiếc đầu xinh xắn của cô bé trong ban đồng ca của nhà thờ thò vào:

– Đã đến giờ rồi. Cô dâu đã sẵn sàng chưa?

Lục Di dịu dàng bước đi trong chiếc áo cưới màu trắng xinh đẹp và lộng lẫy.

– Đã sẵn sàng.

Có tiếng kêu ngạc nhiên đồng thanh từ đám đông phía sau Lục Di:

– Triều Phong đang ở đây à?

Cô bé trong ban đồng ca duyên dáng sửa lại mái tóc:

– Chắc chắn vậy. Anh ấy đã có mặt lúc rạng đông trong ngày vui trọng đại nhất của cuộc đời mình.

Những đôi mắt nhìn nhau long lanh hạnh phúc.

Bà Bình Giang ôm chầm lấy cô con gái với một cái ôm ngắn ngủi, vui sướng và đầy tình thương. Mắt bà lấp lánh niềm xúc động.

– Lục Di! Trông con hôm nay tuyệt vời như một nàng tiên giáng trần. Con thật đáng yêu, thật đáng yêu!

Những người khác theo sau mỗi người dừng lại một chút ôm hôn nhanh Lục Di, chưa bao giờ niềm vui lại ngọt ngào và ấm áp đến thế.

Triều Phong đang đợi ở hàng đầu tiên của nhà thờ đông nghịt người, đúng nơi anh phải có mặt.

Lục Di chớp mắt, mắt nàng mỉm cười ... môi nàng rạng rỡ như hòa.

Triều Phong trông thật tuyệt vời trong bộ âu phục màu đen. Đôi mắt sâu thẳm
của anh sáng lên như ngọn lửa màu xanh lục khi nhìn thấy Lục Di xinh đẹp duyên dáng trong chiếc áo cưới màu trắng đang từ từ bước về phía anh.

Hầu hết những người có mặt đều cười, chỉ có vị cố đạo là trông rất trang
nghiêm, nhưng thật hiền hòa trong bộ lễ phục màu trắng trên bệ thờ cao.

Sau khi đọc lời tuyên thệ và trao nhẫn cho nhau, Triều Phong và Lục Di biết rằng cuộc đời của họ từ đây sẽ gắn liền với nhau mãi mãi.

Hương thơm ngào ngạt của những đóa hoa được chưng ở các lọ pha lê đặt trên bệ thờ cao lan tỏa.
<


Lamborghini Huracán LP 610-4 t