
mắt đang dõi theo. Tôi và Dạ làm thành cặp đôi nhảy trên bậc thềm trung tâm của đài phun nước Wish.
Mọi người xung quanh vỗ tay rào rào theo nhịp. Kim Nguyệt Dạ nắm chặt lấy tay tôi, ôm eo và đưa tôi xoay tròn ở chính giữa đài phun nước. Xoay tròn… Xoay tròn…
"Woa! Đẹp đôi thật! Đẹp giống như một bức tranh vậy!"
"Tôi thấy hai người họ như công chúa và hoàng tử trong truyện cổ tích ý. Nhìn bọn họ tôi cũng thấy thật hạnh phúc!'
Tiếng tán dương của mọi người xung quanh không ngừng vang tới tai tôi. Tôi thấy mình như đang đứng giữa đam bông mềm mại, toàn thân nhẹ nhàng, từ từ bay lên…
"Xin du khách chú ý! Đài phun nước Wish… của quảng trường… sắp… phun nước… Xin mời những ai ở gần đài phun nước… nhanh chóng rời khỏi… để tránh…"
"Á, Kim Nguyệt Dạ! Hình như trên loa đang nói… Loa đang nói gì vậy?"
Vì tiếng vỗ tay và hoan hô qua lớn, tôi không nghe rõ trên loa nói gì.
"À, có gì đâu? Nhắn tìm người ý mà!..."Kim Nguyệt Dạ vẫn tiếp tục khiêu vũ, mỉm cười trả lời tôi.
Thật không? Nhưng tại sao mọi người lại chạy hết ra ngoài vậy?
Tôi nghi ngờ ngừng bước chân và thấy ban nãy mọi người còn vây chúng tôi như kiến, giờ đều nhanh chóng rời đi như trốn tránh cái gì đó. Một cô bé quay đầu lại nhìn chúng tôi, hét lớn:
"Hai anh chị vẫn còn nhảy sao? Đài phun nước sắp phun nước đó!"
"Hả? Cái gì?" Tôi và Kim Nguyệt Dạ còn chưa kịp định thần thì cảm thấy có một làn khí lạnh đổ ập xuống đầu.
Phụt! Phụt!
Xoạt! Xoạt!
Cùng với tiếng nhạc du dương, những giọt nước lạnh như băng từ trên không ào ào đổ xuống.
Tôi và Kim Nguyệt Dạ không kịp tìm chỗ trốn, bị dội trúng nước. Hoàng tử và công chúa trong chuyện cổ tích chớp mắt đã ướt sũng như chuột lột.
"…"
"…"
Tôi và Kim Nguyệt dạ đứng giữa đài phun nước Wish, nhìn nhau chằm chằm, không thốt ra lời.
Đột nhiên Kim Nguyệt Dạ cười phá lên.
"Ha ha ha ha! Ha ha ha ha! Buồn cười quá! Cười chết mất! Đây là làn đầu tiên tôi gặp phải chuyện buồn cười như thế." Kim Nguyệt Dạ ôm bụng cười ngặt nghẽo.
"Hừ! Có gì đáng cười hả?" Tôi hắt xì hơi, bực mình giũ nước vương trên tóc mái, "Đều tại cậu cả! Bắt tôi lên khiêu vũ! Á, Kim nguyệt Dạ! Cậu giũ nước bắn hết vào người tôi rồi!"
"Đừng giận mà! Chúng ta là những nhành hoa mới nở, được tưới chút nước cho thêm tươi tắn ý mà! Ha ha ha ha! Hựu Tuệ, xem Charles Chaplin (Vua hề Sác lô) biểu diễn trong mưa nè!"
Nhìn Kim Nguyệt Dạ bắt chước Charles Chaplin, đi kiểu chữ bát, diễn những tư thế chọc cười, tôi không nhịn nổi, cười to thành tiếng:"Ha ha ha…"
"Ồ, ồ, Hựu Tuệ! Bé vừa cười đó sao? Cuối cùng bé cũng cười rồi!" Thấy tôi cười, Kim Nguyệt Dạ đột nhiên dừng lại, mừng rỡ nhìn tôi.
"Nhìn thấy tôi cười lạ lắm sao?" Tôi chun mũi lại nói với hắn.
"Ừ!" Kim Nguyệt Dạ mỉm cười gật đầu, " Hựu Tuệ, bé có biết bé đã không cười bao lâu rồi không? Ba tháng rồi đó…"
"Tôi…" Nghe lời nói của Kim nguyệt Dạ, toàn thân tôi run lên.
Những điều tôi đã cố quên đi đột nhiên lại ùa về trong trí óc, khiến ngực tôi lại nhói đau…
"Hựu Tuệ!" Kim Nguyệt Dạ đi đến trước mặt tôi, ánh mắt âu yếm, nhẹ nhàng vuốt tóc trên trán tôi, rồi đưa tay ôm mặt tôi.
"Hãy tin tôi! Hãy để tôi làm thiên thần hộ mệnh cho em, để niềm vui của e thành niềm hạnh phúc của tôi, để nỗi buồn của em trở thành nỗi đau của tôi."
"Kim Nguyệt dạ…"
Tôi cảm động nhìn Kim Nguyệt Dạ.
Kim Nguyệt Dạ cười rạng rỡ nhìn tôi. Nụ cười như ánh mặt trời ấm áp trong mùa đông lạnh giá, làm tan chảy băng tuyết trong tim tôi. Cảm giác thật ấm áp!
Nhưng…
Vù… vù…
Một trận gió lạnh buốt thổi qua, tôi nghe thấy tiếng răng mình lập cập va vào nhau.
"Kim… Kim… Kim… Nguyệt Dạ… Chúng ta… hình như đã quên… bây giờ đang là mùa đông…"
Một lúc sau, đài phun nước Wish ở trung tâm thành phố Milan chợt xuất hiện hai bức tượng bằng băng…THREE
Phù! Ấm quá!
Nhờ nước nóng xông lên, toàn thân tê buốt của tôi trở lại nhiệt đọ bình thường. Sau khi thay quần áo ấm, tôi ngồi xuống phía trước cái bàn sách bừa bộn.
Cảnh Kim Nguyệt Dạ và tôi khiêu vũ ở quảng trường Milan lại hiện ra trong đầu, khiến mặt tôi nóng bừng lên.
"Ố, ồ, Hựu Tuệ! Bé vừa cười sao? Cuối cùng bé cũng cười rồi! Hựu Tuệ, bé có biết bé đã không cười bao lâu rồi không? Ba tháng rồi đó…"
Tôi xoa xoa mặt, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay truyền tới…
Ừm… Suốt kì nghỉ đông, tôi chưa động vào một quển vở bài tập nào. Tôi thở dài thườn thượt, nhìn đống vở bài tập chất cao như núi trên mặt bàn, rồi ngó quanh căn phòng bừa bộn không còn chỗ trống. Bây giờ, tôi chẳng có hứng thú để làm gì cả.
Ba tháng… Chuyện đó đã qua ba tháng rồi…
Chợt nhớ ra vẫn chưa lên mạng xem kết quả thi cuối kì trước, tôi mở máy tính, đăng nhập vào trang web của trường.
Tít tít tít!
Có người vừa BUZZ tôi