
nhưng...
-Tại sao Quyên lại chịu theo sau làm cái đuôi của Vân nhỉ?-Nó thắc mắc
Hằng, Lan và Nguyệt cùng quay lại nhìn nó như nhìn sinh vật lạ.
-Nè. Gần đây tui phát hiện bà rất hay quan tâm chuyện của ng qua đg đó nha-Nguyệt trơ mắt nhìn nó
-Vậy à? Chỉ là thấy lạ nên tiện miệng hỏi chơi thôi-Nó mơ màng rồi lại cắm đầu vào làm bài tập. Quyết ko phát biểu câu gì nữa
Nó cũng thấy Nguyệt nói đúng. Nó gần đây, rất hay hỏi những chuyện linh
ta linh tinh. VD như chuyện cô giáo mấy tháng nữa sẽ sinh em bé, hay
chuyện ông bảo vệ bị bọn học sinh cá biệt làm cho đầu óc quay vòng
vòng,... Haizzz. Có lẽ nó bị nhiễm cái bệnh cái gì cũng quản của nhỏ
Hằng mất rùi. Hic. Đúng là gần mực thì đen mà.
-Cũng chẳng có gì đâu-Hằng nói. Mọi ng ngây ngốc chờ nhỏ nói tiếp-2 nhỏ
đó cũng giống như mình với Lan vậy. Họ là bạn thân, rất thân...-Ánh mắt
Hằng nhìn về 1 nơi xa xăm.
Thì ra Hằng đang nói tới Quyên và Vân.Nó quay qua nhìn Lan, nhỏ ko nhìn
Hằng như chúng nó nghĩ mà chỉ cúi đầu, bên môi hiện lên 1 nụ cười bình
yên, đâu đó, nó thấy nụ cười của Lan có chút gì đó mang mùi vị của hạnh
phúc. Lắc lắc cái đầu, nó lại quay lại với bài học của mình. Nó ko muốn
tiếp tục quan tâm, dấn sâu thêm nữa. Quá nhiều chuyện phức tạp trong khi bản thân nó quá nhỏ bé, ko đủ khả năng để giải quyết. Nó lại lựa chọn
‘lẩn chốn’ 1 lần nữa
Sân bóng rổ, Vân và Quyên đứng ở 1 góc xung quanh, hôm nay thời tiết rất
nóng. Thế nhưng cái thời tiết ấy cũng chẳng khiến số lượng ng xem đội
bóng tập luyện giảm đi bao nhiêu mà có vẻ như còn có phần tăng lên.
-Quân thật giỏi, rất thu hút.-Quyên trầm trồ
-Vậy sao? Quân ko thích những đứa con gái tầm thường...giống ng ấy-Vân nhìn Quân
-Cậu lại đang nhớ tới anh ấy sao?-Quyên lo lắng
-...-Vân ko trả lời mà chỉ chăm chú nhìn Quân đang dẫn bóng qua giữa sân
Quyên cười buồn. Quyên biết Vân từ khi còn trong bụng mẹ. Cả 2 cùng lớn lên, cùng học 1 trg, thậm chí đã từng cùng thích 1 ng con trai. Cả 2 đã giao hẹn để ng ấy lựa chọn nhưng ng ấy vĩnh viễn cũng ko chịu nói ra sự lựa chọn của mình. Ng ấy bỏ đi để mặc Vân 1 mình. Vân sa sút hẳn, trở
nên ngang tàng hơn. Từ sau khi gặp Quân, Vân lại mới bắt đầu biết cười,
biết đùa trở lại. Quân mang trong ng hình bóng của ng ấy, bởi đó là anh
trai Quân, Vĩnh Dương. Sau khi gặp Quân, Vân mang tất cả tình cảm dành
cho Dương dồn hết sang cho Quân. Ko giữ lại 1 chút gì. Rồi tự nhiên theo thời gian, Quân dần trở thành Dương trong mắt Vân. Nhìn Vân hiện tại
Quyên biết Vân đang chìm đắm trong ảo tưởng của mình. Dương đã mất tích
suốt 5 năm nay, ko 1 tin tức. Vân thì ngày đêm thương nhớ. Liệu họ có
phải là Ngưu lang-Chức nữ giữa chốn đô thị phồn hoa ko? Có lẽ ko. Bởi ít ra, Ngưu lang-Chức nữ còn có 1 ngày để gặp nhau trong năm. Còn họ thì
đã 5 năm rồi, chẳng ai biết đc tin tức gì của nhau. Từng cơn gió nhẹ,
thoảng qua sân tập. Làm dịu bớt phần nào cái oi bức của mùa hè
-Hoét-Tiếng còi của huấn luyện viên báo hiệu giờ tập đã kết thúc.
-Quân lau mặt đi-Vân đưa khăn mặt cho Quân
-Cảm ơn-Quân nhẹ nhàng cầm khăn lau mồ hôi
-Tập có mệt lắm ko?-Vân rất tự nhiên
-Lần sau...Vân ko cần tới nữa đâu. Trời nắng thế này, lỡ như...
-Quân uống nc ko?-Vân cắt ngang lời Quân
Quân đành tiếp nhận chai nc. Thực ra mọi ng đều hiểu rõ. Ng Vân yêu là
anh trai Quân, Quân chỉ là thế vai. Nhưng Quân tình nguyện, bởi Quân cảm thông cho ng con gái này. Ng đã gần như trao cả trái tim và tâm hồn cho anh trai mình. 1 ng con gái thủy chung, son sắt 1 lòng như Vân ko phải
ai cũng may mắn gặp đc. Anh trai Quân rất may mắn. Và Quân muốn thay anh bù đắp lại phần tình cảm đó
*********************
-Tuần sau sẽ là thi cuối kì. Các em nhớ ôn bài cho kĩ nhé!-Giọng thầy chủ nhiệm đầy uy nghiêm
-Dạ-Tiếng cả lớp đồng thanh hô
-Tốt. Thầy ko hi vọng năm sau lớp ta sẽ lại thiếu vắng 1 vài bạn. Đc rồi. Các em về đi
*************************
3 ngày thi học kì. Cả trường chìm trong bầu không khí nặng nề. Ko còn
thấy cảnh học sinh tụm 5 túm 3 dưới sân trg nữa, ko còn cảnh hò hét đuổi nhau trên hành lang nữa. Bây giờ đâu đâu cũng là hình ảnh ng học sinh
với quyển sách trên tay. Nếu 1 vài ng thì sẽ khiến ta ngạc nhiên nhưng
nếu là cả 1 đoàn thể thì lại khác. Từng hồi trống vào phòng thi, từng
hồi trống phát đề cho đến khi nộp bài. Dường như con tim mỗi học sinh
cũng đập theo tiếng trống...Căng thẳng và lo lắng. 1 bầu ko khí ko hề
thoải mái chút nào...
*************************
-Yeah! Kết thúc rồi-Tiếng Hằng la lên hạnh phúc
-Những tháng ngày đẹp tươi lại tới-Nguyệt mơ mộng
-Mà nhỏ Ngốc biến đâu mất dạng mấy hôm nay vậy nhỉ?-Lan thắc mắc
Nó vừa ra khỏi phòng thi đã thấy 3 nhỏ đang đứng ở cạnh cầu thang chờ nó rồi. Vui mừng hớn hở, nó chạy lại
-Hey. Thế nào? Làm bài tốt ko?
-Uây. Thiêng thế? Nhỏ Lan vừa nhắc tới bà đó-Nguyệt khoác vai nó kéo xuống cầu than