Băng Nhóm Học Đường

Băng Nhóm Học Đường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322813

Bình chọn: 10.00/10/281 lượt.

dọa…

Trung nhếch mép cười vẻ khinh bỉ rồi quay lưng đi như thể “cái thằng đó”
chẳng đáng để mình nói chuyện nữa; bỏ lại Luân đang nắm thật chặt 2 bàn
tay lại, gồng mình như muốn kìm chế cơn phẫn nộ đang trực trào trong
hắn. Có lẽ vì còn trong khuôn viên trường nên Luân tạm thời chưa dám
manh động gì cả, cũng có thể hắn sợ “gã sát thủ tóc đỏ” sẽ tẩn cho hắn 1 trận ra trò … vì hắn biết…Thiên Vũ sẽ sẵn sàng sống chết với tên nào
dám cả gan động vào đàn em của anh. Nhưng chắc chắn…Luân chưa chịu thua
đâu, chưa đâu…!

Quân tự dưng lại cảm thấy nể nể cái thằng bộp
chộp, nóng tính từng bị anh đánh bại này; thay vì cùng có cảm giác tức
giận giống tên đồng lõa của anh. Quân tằng hắng khi đi song song với
Trung, nói bóng nói gió về chuyện anh vừa nghe lỏm được lúc nãy. Trung
quay sang, vẫn cái nhìn không mấy thân thiện với Quân như thuở nào, anh
cau có:

- Nhìn mày vậy mà cũng nhiều chuyện gớm!

- Tao vô tình nghe được thôi mày! Ờ mà tao tưởng mày định bỏ nhóm rồi chứ.

Trung im lặng, bước chân chậm hẳn đi…đôi mắt trở nên xa xăm như đang hồi tưởng lại 1 chuyện gì đó vừa khổ đau vừa hạnh phúc…

- Dù có tức cỡ nào, tao cũng không thể phản bội ảnh được – Trung thở dài – vì tao nợ ảnh gần như cả 1 mạng sống…

Quân rùng mình…2 chữ “mạng sống” như mũi tên sắc nhọn xuyên vào trái tim
anh…không phải chính anh cũng nợ vị thủ lĩnh gần cả 1 mạng sống đó sao…? Trời ơi! Thiệt sự không có cái cảm giác nào bực bội, dằn vặt, khó chịu
như cảm giác chịu ơn kẻ thù cả! Trung nhìn sang nét mặt đang nhăn nhó 1
cách bất ổn của Quân rồi phá lên cười, anh nói:

- Tao biết, mày
cũng nợ ảnh! Nhưng nói mày nghe, cái chai đó vào đầu cùng lắm là nằm
viện chờ vết thương lành hoặc chết 1 cách bình yên.! Còn tao? ảnh đã lôi tao từ cái thế giới nghiện ngập, sống khổ đách bằng con thú; về thế
giới lành mạnh như hiện nay. Nói thẳng ra, tao giống như được làm người
lần thứ hai vậy.!

- Sao lại kể tao nghe? – Q nhướng mày

Trung đứng khựng lại nhìn thẳng vào đôi mắt Quân, 2 tay cho vào túi nói vẻ rất nghiêm túc:

- Chắc mày cũng biết là tao không ưa gì mày. Nhưng, mày là thành viên của Killer, điều đó bắt buộc tao phải coi mày như anh em.

Cái giọng điệu của thằng này tự dưng lại khiến Quân buồn cười không chịu được, anh nở nụ cười…khá vụng về, rồi từ tốn nói:

- Quan trọng là bây giờ mày đã thoát khỏi cái thế giới đó đúng không?

- Ờ, mặc dù nó vẫn còn ám ảnh tao – Trung khẽ nhíu mày – À cái thằng vừa rồi, đề nghị mày tránh xa nó 800 mét nếu có thể!

- Tại sao?

- Cựu đội phó của nhóm mình – Trung lắc đầu như thể đã hết thuốc chữa –
mày đách tin được nó đê tiện và gian manh như thế nào đâu. Lúc trong
nhóm đã không ai ưa gì nó, vì tiền nó có thể làm tất cả. Anh Vũ trục
xuất nó cũng vì nó ham hố cái mớ tiền của ông chủ nợ nào đó, rồi mượn
danh tiếng của nhóm, cầm đầu thêm 3 thằng đi đòi nợ mướn! Đách thể tin
được!

Quân khựng lại…mặt đất dưới chân như vỡ vụn, người anh
cứng đờ như 1 bức tượng đang dần bị nứt ra…mắt thì trợn trừng lên vẻ
kinh ngạc đến tột độ…Tim Quân đập nhanh như nhảy điệu quickstep và nỗi
tức giận thì đang dâng lên, trực trào như núi lửa sắp nổ tung!! Quân mấp máy môi, cố gắng phát âm ra từng chữ từ cổ họng đã khàn đặc của mình:

- Mày… vừa…nói… gì… vậy… Trung…?

Trung ngoáy đầu lại, khẽ nhíu mày nhìn Quân vẻ vô cùng khó hiểu, tự hỏi rằng
thằng đần này có gì mà ngạc nhiên trước lời nói của mình đến thế…?!

Ngày đó, giữa Killer và Dark nổ ra chiến tranh dữ dội. Cả hai nhóm đều
mất ăn mất ngủ với “biệt đội ám sát” của nhau, mấy thằng liên quan thì
hầu như lúc nào cũng có vết thương trên người, từ lớn cho đến nhỏ khi
đến trường. Dark tuyên bố: sẽ xử thẳng tay thành viên của Killer nếu bắt gặp được trong khu vực của tụi nó. Chúng hùng hổ như thế cũng vì Killer chưa bao giờ là phe gây chuyện trước cả, thậm chí còn chưa đánh thằng
nào nặng đến nỗi phải nhập viện.! Nhưng bọn Dark lại đê tiện hơn Vũ nghĩ rất nhiều, chúng mở 1 cuộc tập kích, tấn công dã man vào đàn em của Vũ
ngay trên khu vực của Killer.! Khỏi phải nói Vũ đã điên tiết như thế nào với gã Khởi Sơn và tự hứa với lòng, chắc chắn phải cho gã biết thế nào
là sức mạnh của nhóm “Sát Thủ”.

Đêm đó, anh triệu tập những thành viên ưu tú của nhóm, thay Hải đã nằm viện, dẫn đầu “biệt đội ám sát”
cùng đến quán bida mà Sơn và đồng bọn hay ghé…Và đêm đó, thật sự là đêm
kinh hoàng đối với Dark…tất cả bọn đàn em của Sơn đều nằm bất động dưới
sàn, không 1 thằng nào không ọc ra máu…Khởi Sơn đứng nép sát vào tường
nhìn 1 cách tuyệt vọng vào từng tên đang nằm la liệt trên sàn; giờ đây
không khác gì thây ma…rồi hắn giương mắt lên thận trọng nhìn Vũ…1 nỗi sợ hãi đan xen vào lồng ngực khiến hắn như muốn nín thở… Trước mặt Khởi
Sơn lúc này là 1 “sát thủ tóc đỏ” đang đứng hiên ngang, tay cầm cây cơ
dính vài vệt máu… đôi mắt sắc lạnh và đầy căm phẫn của anh đem lại 1
luồng sát khí chết người…tỏa ra phừng phực như 1 ngọn lửa k


The Soda Pop