
g tằng hắng giọng bước lại gần Nhi. Cô bé vẫn đang ngồi thư thả ngoài vườn mà ko hay rằng trong lòng Phong như sắp có bão vậy.
-Hen lâu. Ngồi đi- Nhi cười tươi với Phong rồi vẫy tay ra hiệu.
-Cô suốt ngày cười đc ý!- Phong cáu gắt khó chịu ra mặt.
-Ơ hay thế ko cười chả nhẽ khóc?- Nhi tròn mắt hỏi lại. Tên này hôm nay sao vậy?
-Ừm... Nhi, cô còn nhớ ờ...à lời cô nói ko đấy?- Phong cúi gằm mặt xuống đất mà nói
-Nói? Huh? Nói gì cơ?- bộ não "chậm tiêu" của Nhi vẫn đang "ách tắc" chưa "thông" đc vấn đề.
-Cô nói hôm gặp sóng ở biển ý- Phong ko còn cúi mặt xuống đất nữa mà nhìn trực diện vào đôi mắt màu cafe của Nhi.
Khuôn mặt cô bé chợt đỏ bừng như trái cà chua. Xấu hổ qúa đi! Lúc đó cứ nghĩ rằng mình sẽ chết nên Nhi mới tuôn hết ra. Giờ nghĩ lại cứ thấy ngượng ngượng. Làm sao đây?
Nhi cúi mặt, đứng bật dậy quay ng định.....chạy nhưng bị Phong túm tay lại. Cậu ôm ghì Nhi trong vòng tay.
Mùi hương bạc hà từ ng Phong tỏa ra, đôi môi cậu khẽ thì thầm vào tai Nhi:
-Làm ơn, đừng chạy khỏi tôi nữa đc ko?- Phong ngừng lại giây lát, cậu hít 1 hơi thật sâu rồi nói tiếp- tôi yêu cô. Làm bạn gái tôi nhé?
(da gà da vịt ta biểu tình rồi đây này! Sến qúa đi!)
Nhi nhắm mắt lại, cảm nhận cảm giác này! Cái ôm này, vòng tay này khác hẳn cái ôm, vòng tay của anh 2 và anh 3.
Rồi nước mắt Nhi chợt lăn dài. Cô có nên đồng ý ko khi 1 năm nữa là cô phải rời xa tất cả? Lần đầu tiên, Nhi cảm thấy căm ghét sứ mệnh Rồng thiêng của mình đến vậy. Sao lại là cô bé? Sao bắt Nhi rời xa ng thân, bạn bè và cả ng cô yêu chứ?
-Cậu vẫn sẽ yêu tôi, khi mà tôi chỉ sống đc 1 năm nữa sao?- Nhi nghẹn ngào nói.
Phong ko hề bất ngờ, vì cậu đã biết hết tất cả. Về lời nguyền, về qúa khứ của cậu.
-Tất nhiên- Phong khẳng định chắc nịch.
-Vậy, tôi đồng ý!
Nước mắt Nhi thi nhau lăn dài trên má. Nước mắt của sự xót xa, nước mắt của sự hạnh phúc.
Vẫn như thường ngày, ai nấy đều có 1 nhật trình riêng.
Vũ quản lý tập đoàn công ty của Bạch gia và của chính mình cùng sự hỗ trợ của Thảo- trong "vai" thư kí riêng của TGĐ; thi thoảng Như cũng phụ giúp 2 ng nhưng công việc chính của cô là luật sư riêng cho gia đình nhà chồng; còn Kỳ vẫn theo nghiệp mẹ- quản lý, đào tạo những sát thủ giỏi giúp đỡ công an trong nước và FBI cùng CIA, 1 phần chống lưng cho tập đoàn Bạch gia.
Còn 6 con ng của "tuổi trẻ" kia vẫn dung dăng dung dẻ dắt tay nhau đến trường hoàn thành nốt những năm tháng sinh viên. Nhưng giờ thì có chút thay đổi, bởi ai cũng có đôi có cặp rồi mà!
- - - - -
Tiếng chuông báo kết thúc buổi học vang lên như 1 làn nước mát dội lên tâm hồn muốn ngủ gật của tất cả. 6ng: 3 nam 3 nữ vừa ra đến cửa thì đc đc lời nhắn từ Vũ:
"Tan học, mấy đứa thay đồ rồi ra nhà hàng Restauren Of The Lake nhé! Ba mẹ 6 đứa đang chờ ở đó"
-Vụ gì đây nhỉ? Tớ có linh cảm ko lành- Lâm xoa xoa cằm y như ông cụ non.
-Chúng ta ko phá phách gì mà- Long vừa dứt lời, nhất loại 5 đôi mắt hướng thẳng vào Nhi nhìn chằm chằm trong khi cô bé đang tít mắt 2 tay cầm 2 que kem mát lạnh.
-Nhi, có phải mày...- Thoại Anh nhìn Nhi nói lấp lửng.
Nhận thấy mọi ng đang nhìn mình chằm chằm có phần vô duyên, Nhi mới thôi ăn và lên tiếng:
-Hử? Gì cơ? Tao làm sao? Mọi ng thích kem này á???
-Trời!!!- tất cả ôm đầu muốn đập vào tường. Điên mất!
-Ăn ăn ăn. Suốt ngày ăn- Phong cằn nhằn lầm bẩm trong miệng.
-Mày có gây sự ở đâu ko? Ba mẹ 6 đứa có lệnh triệu tập gấp này- Phương nói lại 1 lần nữa cho Nhi hiểu.
-Tao á? Ko, tao ngoan hiền mà!
Sau lời thanh minh của Nhi, cả nhóm có phần yên tâm hơn. Ít ra thì cũng ko sợ nghe mắng vì tội phá phách rồi.
Cả nhóm phải ghé qua shop thay đồ-theo như lời Vũ nói. Sau nửa tiếng chọn những bộ đồ phù hợp với mỗi ng. Chiếc xe ô tô lại lăn bánh hướng tới nhà hàng.
-Con chào ba mẹ. Cháu chào các bác.
Gia đình 6 ng đã đặt 1 phòng ăn riêng với 1 chiếc bàn hình bầu dục cỡ lớn. Vụ gì lớn đây. Trông mặt ai cũng có vẻ nghiêm trọng lắm.
-Các con ngồi đi- ba Phương lên tiếng đầu tiên.
-Chúng ta gọi các con đến đây là có việc rất quan trọng quyết định cuộc đời các con- ba Long tiếp lời, giọng điệu quan trọng lắm làm tim của 6 ng con đập thình thịch muốn nhảy ra ngoài.
-C