
lời. Và, cô bé chết sững!
Phong, đang tay trong tay với Kiều Linh Ly! Và cậu ko phản đối!
-A! Phong. Nhà chúng ta có khách kìa!
Ly cười đầy giả tạo, cố nhấn mạnh 2 từ "chúng ta". Cô muốn thấy vẻ mặt đau khổ, thất bại của Nhi. Cô muốn là ng thắng Nhi.
Nhưng Nhi đâu phải là con ngốc. Cô là Bạch Nguyệt Nhi cơ mà. Thấy đc nỗi đau của cô? Ít ng lắm!
-Tôi tìm Hàn lão gia và Hàn phu nhân- Nhi lên tiếng, cố kìm nén chất giọng run run và cảm xúc đang vỡ oà trong lòng mình.
-Ba mẹ tôi ko có ở nhà. Tiễn khách- Phong lạnh lùng nói. Đôi mắt hổ phách chỉ liếc nhìn qua Nhi.
Cậu sợ, nhìn Nhi rồi cậu sẽ phải chứng kiến giây phút yếu mềm của cô bé. Khi đó, cậu sẽ chạy đến ôm cô vào lòng mất. Dằn lòng, cậu lạnh nhạt quay đi.
Nhi cũng quay lưng lại với Phong và đi ra khỏi Hàn gia, nước mắt trực trào.
2 con ng, quay lưng lại với nhau.
Để khoảng trống ở giữa là 1 nụ cười hình bán nguyệt...
- - - -
Mây từ đâu kéo tới, phủ kín bầu trời. Những đám mây xám, nặng trịch hơi nước ùn ùn tới báo hiệu trời sắp mưa to.
Nhi cúi mặt, tay buông thõng đi-những bước đi vô hướng trên đường. Tại sao Ly lạ ở cùng Phong? Tại sao Phong ko phản đối, ko nói cho cô biết? Tại sao Ly lại nói là "nhà chúng ta"?
"Rào...rào"- những hạt mưa đầu hạ rơi xuống. Mưa như trút nước.
Nhi vẫn cứ đi trong mưa. Nước mắt chan hòa cùng nước mưa. Sao hạnh phúc của cô ngắn vậy? Sao ông trời nỡ reo vào cuộc đời cô nhiều sóng gió thế? Đau, đau lắm. Ng mà Nhi yêu, ng mà Nhi nhớ tới- ngay cả lúc mất trí nhớ- đã quay lưng đi ko chút vướng bận.
Cô sai sao? Cô có lỗi sao? Rốt cuộc cô làm gì mà ông Trời lại báo ứng cô? Nói đi...
Đến khi ko còn sức để đi nữa, Nhi ngồi bệt xuống đất. Tiếng nấc, tiếng khóc bị tiếng mưa, tiếng sấm nuốt chửng.
Nhi mạnh mẽ trước mắt ng ta thôi.
Nhi vẫn là 1 cô gái biết buồn mà.
- - - -
Tỉnh dậy, Nhi đã thấy mình ở trong bệnh viện. Lần này thì chết với anh 2 rồi!
-Em dậy rồi à?- giọng Thảo vang lên bên cạnh Nhi- dậy ăn cháo đi cho lại sức nhé?
Nhẹ nhàng, Thảo đỡ Nhi ngồi dậy rồi bón từng muỗng cháo cho cô bé.
-Con bé này, em làm gì mà dầm mưa đến độ ngất đi. Ng tím tái thế hả?- Thảo trách móc Nhi- em ko tỉnh mà xem sắc mặt anh Vũ và Kỳ. Trông 2 ng chẳng khác nào thần chết đòi mạng cả. 2 ngày liền 2 ng bên em mãi đấy.
-Em xin lỗi- Nhi thều thào thốt lên 3 từ.
-Đc rồi. Vợ nên về nhà nghỉ ngơi đi. Để anh nói chuyện với Nhi- Vũ mở cửa đi vào cất giọng.
-Nhi vừa mới tỉnh. Anh nói gì cũng nhẹ nhàng thôi ko em xử đẹp anh đấy- trước khi đi, Thảo thì thầm với chồng mình buông lời đe dọa.
Chờ cho Thảo đi khuất, Vũ mới lên tiếng ân cần hỏi han Nhi:
-Em đỡ hơn chưa?
-Vẫn mệt 2 à.
-Em có thể nói lý do? Sao em dầm mưa đến nỗi ngất?- vừa nói, Vũ vừa dán miếng dán hạ sốt lên trán cho Nhi rồi vỗ về cô bé.
Nhi chợt ôm chầm lấy Vũ như tìm chỗ dựa. Nước mắt cứ thế mà đua nhau lăn dài, cô bé nói trong tiếng nấc nghẹn ngào:
-Em với Phong, ko còn gì rồi.
Đến khi ko còn sức để đi nữa, Nhi ngồi bệt xuống đất. Tiếng nấc, tiếng khóc bị tiếng mưa, tiếng sấm nuốt chửng.
Nhi mạnh mẽ trước mắt ng ta thôi.
Nhi vẫn là 1 cô gái biết buồn mà.
- - - -
Tỉnh dậy, Nhi đã thấy mình ở trong bệnh viện. Lần này thì chết với anh 2 rồi!
-Em dậy rồi à?- giọng Thảo vang lên bên cạnh Nhi- dậy ăn cháo đi cho lại sức nhé?
Nhẹ nhàng, Thảo đỡ Nhi ngồi dậy rồi bón từng muỗng cháo cho cô bé.
-Con bé này, em làm gì mà dầm mưa đến độ ngất đi. Ng tím tái thế hả?- Thảo trách móc Nhi- em ko tỉnh mà xem sắc mặt anh Vũ và Kỳ. Trông 2 ng chẳng khác nào thần chết đòi mạng cả. 2 ngày liền 2 ng bên em mãi đấy.
-Em xin lỗi- Nhi thều thào thốt lên 3 từ.
-Đc rồi. Vợ nên về nhà nghỉ ngơi đi. Để anh nói chuyện với Nhi- Vũ mở cửa đi vào cất giọng.
-Nhi vừa mới tỉnh. Anh nói gì cũng nhẹ nhàng thôi ko em xử đẹp anh đấy- trước khi đi, Thảo thì thầm với chồng mình buông lời đe dọa.
Chờ cho Thảo đi khuất, Vũ mới lên tiếng ân cần hỏi han Nhi:
-Em đỡ hơn chưa?
-Vẫn mệt 2 à.
-Em có thể nói lý do? Sao em dầm mưa đến nỗi ngất?- vừa nói, Vũ vừa dán miếng dán hạ sốt lên trán cho Nhi rồi vỗ