
è nhẹ, đẩy đẩy đầu con heo đó lên.
An lè nhè dụi dụi mắt rồi lim dim tiếp:
- Hử? Tới phần chính chưa? Cứ đọc hoài buồn ngủ quá à! Chừng nào phát quà thì kêu An dậy nha! - Nói rồi An kéo cánh tay tôi ra ôm cứng như cái gối, tiếp tục vô tư dúi đầu vào vai tôi ngủ ngon lành.
- Cái ông này! Bó tay luôn rồi! - Tôi ngao ngán lắc đầu rồi đưa tay che miệng ngáp ngắn ngáp dài.
Cứ tưởng như đang trải qua cả thế kỷ để nghe lại cái truyền thống vẻ vang của ngôi trường này. Bảo đảm không chỉ có mình An, 1/2 học sinh có mặt trong đây cũng khò khò mất tiu hết rồi. Tôi ráng lấy tay banh hai cái con mắt của mình ra, nó cũng đang biểu tình đòi đi ngủ đây. Oa, buồn ngủ chết đi được!
Cuối cùng, cái thời khắc mà tất cả học sinh đều mong đợi sau hai tiếng đồng hồ ngồi nghe tụng niệm như ru ngủ đã đến. Đã đến lúc phát phần thưởng.
Nhỏ Linh sau khi hát xong cũng về chỗ ngồi. Thấy Vĩ An, mặt nó đỏ bừng lên, khúm núm ngồi bên cạnh tôi, được một lúc cũng lăn ra mà ngủ trên vai còn lại của tôi. Giờ trông tôi y như là Lê Long Đĩnh hai tay ôm mỹ nhân vậy. Có điều hai cái đứa này không nên được xếp vào hàng "quốc sắc thiên hương" mà nên mang gen của dòng họ nhà con Lười ấy. Coi tôi như đang quảng cáo dầu gió nhãn hiệu "Mẹ bồng con" vậy. Chán chường thật!
Tôi khều cả hai, nhúc nhích cánh tay đang bị kẹp chặt. An nhíu mày tiếp tục bấu chặt tay tôi mà ngủ trong khi Linh uể oải chỉnh lại quả đầu rối bời của mình. Nó len lén đưa mắt nhìn sang An rồi cười trộm. Haizz, An có gì mà nhỏ này lại thích như vậy chứ? Mê ngủ như heo vậy!
Nỗ lực hết mình cuối cùng An cũng chịu ngóc đầu dậy. Chúng tôi chỉnh trang đồng phục lại chuẩn bị nghe xướng tên. Thông thường mỗi năm tên bọn tôi thường được xướng không dưới năm lần. Từ các giải thưởng học tập, tham gia phong trào và cả thành tích năng khiếu cũng khiến những phần quà chất đống, nhiều đến ôm không xuể. Lần lượt top 10 học sinh giỏi nhất trường bước xuống nhận học bổng do Supper Star trao tặng. Ôi, hãnh diện quá đi!
Tôi giúp vui cuối chương trình bằng một bài hát, mọi người vẫn nán lại thưởng thức. Tôi hát chia tay ngôi trường cũ, chia tay bạn bè, thầy cô. Xúc động đến giọng run run lên. Lần cuối cùng tôi còn đứng trên sân khấu này, cảm giác quyến luyến đến kì lạ. Thanh Du ơi, tạm biệt nhé!
- Mẹ ới! Giúp con! Nặng quá à! - Tôi í ới đứng ngoài cổng nhà kêu cứu, khệ nệ ôm một chồng quà cáp về nhà muốn rụng cả tay.
Từ trong nhà mẹ tôi vui vẻ bước ra phụ tôi đỡ chồng quà:
- Về rồi hả con gái? Năm nay nhiều quà ghê nha! Ủa, mà ai đưa con về thế?
Tôi đưa tay vuốt mồ hôi, thở hồng hộc:
- Dạ, Linh chở con về, còn quà là do An thồ phụ phân nửa. Tụi nó về hết cả rồi.
- Ờ, vào nhà đi con. Mà Mai có nhắc mấy bạn chiều nay sang nhà không nhỉ? - Mẹ cùng tôi bước vào trong, vừa đi vừa nói.
- Có ạ! Mẹ, Nhi đâu rồi? - Tôi đặt đống phần thưởng ì ạch lên bàn, mắt đăm đăm sát khí kiếm tìm con nhỏ em.
- Nó à? Đi quay quảng cáo rồi! Đến chiều mới về lận! Muốn trả thù thì con hết cơ hội rồi! Nó trốn con như trốn nợ vậy! Con không tính sổ được đâu! - Hây da! Mẹ tôi có phải là Lưu Bá Ôn không vậy? Đoán mò tài tình ghê ý!
- Gừhhh, con mà thấy nó thì nó chết chắc với con! - Tôi đưa tay thành nắm đấm đay nghiến. - Phượng Nhi, mi chờ đấy!
- Thôi nào, chị em một nhà với nhau, đừng có rần rần phá bĩnh nhau mãi. Em đùa thôi, đừng để bụng mà con, đi thay đồ rồi xuống ăn trưa nè cô nương! Sáng ăn ít thế vậy giờ đã đói rồi phải không? Đi đi công chúa! - Mẹ yêu chiều bảo tôi.
- Dạ. Nể mẹ con mới tha cho nó đấy, lần sau nữa là biết tay con.
- Ừ ngoan. Mai này, lát nữa con đến nhà bác Thu mượn máy xay sinh tố hộ mẹ nhé, máy nhà mình hỏng rồi. Giờ phải có máy để chuẩn bị cho bữa tiệc chiều nay. – Mẹ đứng ở ngưỡng cửa, cất giọng dịu dàng.
Tôi ở trong phòng nói vọng ra, đồng ý với mẹ. Giò thì đi thay đồ nghỉ ngơi cái đã. Còn mối thù kia... Hừ hừ, ta đây là quân tử, chả thèm chấp nhất tiểu nhân.
Trên một con đường vắng, chàng trai xuất hiện ở quầy cà phê ở sân bay Tân Sơn Nhất cách đây ba giờ đồng hồ - kẻ tự xưng mang cái tên mới là Nguyễn Chí Linh đang điều khiển chiếc xe mui trần bạc sang trọng chạy chầm chậm như dò xét điều gì. Nắng nhạt mát dù đã hơn một giờ trưa. Trên con đường huơ hoắc những dãy nhà giải toả lô nhô, chiếc xe của cậu vẫn rề rà chạy như đang tìm kiếm thứ gì. Nụ cười kín đáo từ khoé môi Linh giãn ra, ánh mắt sâu xa đang thầm lặng tính toán điều gì đó. Cậu đã dàn dựng vở kịch lớn nhất cho cuộc đời của cậu. Những sự suy tính đều phải hết sức chuẩn xác và uyên thâm.
[Angel à, mi đang trốn ở đâu? Ngoan nào, đừng sợ! Ta sẽ bảo vệ mi! Và cả chủ nhân của mi nữa! Hãy mau xuất hiện nào! Kịch đã công diễn. Đừng vội vã! Mỗi người đều có một vai! Em cũng thế! "Cô ấy" cũng thế! Bảo đảm sẽ vô cùng hoàn mỹ. Như ván cờ đã được xếp. Tôi sẽ giúp em diễn trọn vai này! Tôi chờ em!'>
Gió man mác luồn vào cơ thể cậu, Linh vẫ