Anh Là Của Em

Anh Là Của Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322305

Bình chọn: 7.5.00/10/230 lượt.

br/>
- Em chào chị.

- Oh cưng ơi. Chị mừng quá, chị lại sắp được làm việc cùng em. Chị biết
ngya từ đầu mà hông sớm thì muộn bố mẹ cũng phải cho em về Mĩ thôi.

- Vâng. Nhưng em hông hiểu tại sao lại như vậy nữa.

- Sao là sao. Em có bình thường hông zậy. Chẳng lẽ em hông thấy vui sao?

- Hj. - Nó đành phải làm thế để chôn chặt những cảm xíc trong trái tim
bởi khi đã bước lên sand catwalk thì người mẫu luôn pahir che giấu cảm
xúc thật của mình.

- Em thực sự hông biết gì sao?

- Có chuyện gì vậy ạ?

- Doanh thu tháng trước nữa của R&R giảm 0.5%. Nhưng đến tháng này
thì giảm thậm tệ và đây có lẽ là 1 trong những điều khủng khiếp nhất của R&R kể từ sau cuộc khủng hoảng kinh tế những năm 1939.

- Tệ đén vậy sao? - Nó hỏi câu này cũng chỉ để nấy lệ chứ thực ra đầu óc nó bây giờ toàn nghĩ lung tung đi đâu.

- Chị sẽ tổ trức ngay 1 cuộc họp báo cho em khi em tới L.A. Buổi sáng
chủ nhật chị rất muốn cho em nghỉ ngơi nhưng mà công việc thì hông thể.
Chủ nhât tuần này em sẽ lên trang bìa tạp trí NewsFashion và tạp chí
TeenFashion. Ban lãnh đạo tập đoàn muốn em nhanh tróng giới thiệu xu
hướng thời trang, phong cách thời trai của em trong hè năm nay. Chị biết bây giờ mới đi nói về mấy chuyện đó thì hơi muộn nhưng chúng ta hông
thể làm khác được. Còn nữa nếu em hông thể giới thiệu bộ sưu tập thời
trang mới của mình thì ban lãnh đạo công ty sẽ đành phải sản xuất dìng
thời trang trong bộ sưu tập của người khác nhưng vẫn để cho em làm hình
ảnh đại diện.

Nó vẫn im lặng hông nói gì. Bây giờ thì nó càng hiểu hơn rằng nó yêu
công việc bao nhieu thì bố mẹ nó càng muốn kiếm nhiều tiền từ công sức
nó bỏ ra bấy nhiêu.

- Rose em có ở đấy không? - Jessica nói vớ dọng lo lắng.

- Em vẫn ở đây mà. Bây giờ em có chút việc, chút em gọi lại cho chị sau.

- OK. Bye bayby.

Nó cúp máy. Nó chạy đi tìm William, nó nghĩ rằng dù có khó nói đến đâu
nó cũng sẽ nói lời chia tay với William. William đang ngồi ở căngtin, nó ngồi đối diện với William.

- Em nghĩ em với anh cần nói chuyện.

- Chuyện gì vậy?

Nó đứng dậy và kéo tay William đi ra khỏi trường. William dù hơi ngạc nhiên nhưng vẫn để nó kéo đi.

- Đi đâu vậy?

- Thì anh cứ đi đi.

Mọi người ai cũng nhìn nó và William. Nhưng nó chẳng bận tâm bởi vì nó
rất muốn đi dạo phố cùng người nó yêu để cho mấy tay săn ảnh chụp ảnh
rồi bàn cho mấy tạp chí danh tiếng. Nó cũng muốn bực mình vì bị săn ảnh
soi mói như những người lỏi tiếng khác, nó cũng muốn mỉm cười thoải mái
với mấy tay săn ảnh. Nhưng có lẽ nó sẽ hông thể thế được nữa.

- Anh uống coffie hông?

- Có.

Nó kéo William và mua 2 cốc coffie. Người bán hàng ngần như rú ầm lên.

- Anh cười gì vậy?

- Hồi trước anh đã từng muốn hẹn hò với 1 diễn viên đang nổi làm đấy và
bị mấy tay săn ảnh chộp được rồi lên trang nhất của mấy tờ báo là cải.

- Anh yên tâm đi. Em sẽ PR cho anh lên tận trang nhất tờ News Tiem nhưng có lẽ bây giờ thì hông thể.

- Hình như em có chuyện gì hông vui.

- Vào đây đi. - Nó đánh trống lảng bằng cách kéo William vào 1 cửa hàng trang sức.

Nó nhìn mấy chiếc nhẫn đính hôn, nhẫn cưới mà mong muốn 1 ngày nào đó
mình đeo chiếc nhận như thế. Nó nhìn thấy 1 chiếc nhẫn rất đẹp nhưng nó hông giám nói ra, hông giám mua bởi vì trả co đứa con gái nào đi mua
nhẫn đính hôn 1 mình cho chính bản thân mình cả.

- Cho xem chiếc nhẫn này. - William nói với nhân viên bán hàng.

William chỉ tay vào chiếc nhẫn đôi mà nó thích. Chiếc nhẫn nó rất đẹp mà ít nhất thì cũng đẹp với người luôn muốn được đeo nhẫn như nó.

- Em thích đôi nhẫn này hông?

Nó chỉ mỉm cười đồng nghĩa với việc nó thấy thích và thấy đẹp. Mà nó
cũng chẳng cấn nói chiếc nhẫn đẹp như thế nào thì nhân viên bán hàng đã
nói luôn òi:

- Cặp nhẫn này được làm bằng vàng trằng hông có pha tạp chất. Mặt nhẫn
được đính viêm kim cương thuộc loại cỡ lớn. Xung quanh thân nhẫn cũng
được đính kim cương chìm....

Nó bây giờ làm gì có tâm trang để nghe mấy thứ nảy nữa chứ. Còn William thì cũng chẳng thèm nghe.

- Cho tôi lấy chiếc nhẫn này, thêm cả 1 sợi giây bằng vàng trắng nữa.

- Giây để đeo nhẫn ạ? - Người bán hàng hói lại William

- Ưm.

Sau khi mua xong nó và William ra khỏi cửa hàng đá quý.

- Vào đây đi. - Nó kéo William vào 1 quán coffie trông khá lãng mạng và không đông khách lắm.

- Roxy Rose kìa. - Tiếng của nhân viên trong quán làm nó quay lại mỉm cười với họ.

Nó chỉ biết cúi mặt nhìn xuống ly nước. Thực sự dù đã cố gắng chuẩn bị
tốt tinh thần nhưng bây giờ nó không biết nói thế nào cả. Đột nhiên
William năm lây tay nó. Đeo chiếc nhẫn mà William đã mua vào tay nó. Tim nó đập nhanh quá nó hông phải run vì lần đầu tiên được người yêu đeo
nhẫn vào tay mà nó tim nó đập nhanh bởi vì nó sợ hôm nay chao nhẫn ngày mai xa nhau. Tự dưng nó bật k


Teya Salat