
illiam, hãy đi
càng xa càng tốt và đừng dính líu gì tới anh ấy nữa.
Khuôn mặt của Nikki tối xầm lại. Thấy vậy nó nói tiếp:
- Cô thấy thế nào? Một người con có hiếu sao lại có thể để cho mẹ mình
chết vì bệnh trọng khi bản thân mình có thể giúp mẹ khỏi bệnh bằng cách
từ bỏ tình yêu.
Nikki cúi mặt xuống ngắn cho nước mắt trào gia.
- Tôi cho cô 3 ngày đẻ suy nghĩ. Nhưng nói trước bệnh tim của mẹ cô càng để lâu càng khó chữa và càng nhanh chết đấy.
Nó định lên định đi ra thì chợt nhận ra 1 điều lên quay lại:
- Quên mất thỏa thuận này chỉ có 2 chùng ta biết. Cô hông được nói cho bất kì ai.
Sáng hôm sau vừa đén trường nó đã thấy William ở căngtin. Bước lại ngần nó nói với giọng bực tức:
- Em hông biết đâu. Bây giờ anh tính thế nào hả?
William vẫn im lặng nhìn nó.
- Chuyện này mà đồn ra ngoài thì em biết làm thế nào? Tại sao anh lại
như thế chứ? Mọi người mà biết em làm chuyện đó với người hông phải bạn
trai mình thì ...
Nó chưa kịp nói hết câu thì William đã hôn nó. Bị hôn quá bất ngờ và
trước toàn trường thế này thì shock thật. William vẫn ôm nó, kẽ thì thầm vào tai nó:
- Em nói như vậy thì có nghĩa là người em của em có thể làm chuyện đó với em bất cứ lúc nào đúng hông?
Nó xững xờ trước câu nói đó của Willia. Đột nhiên William tùm tay nó lôi đi trước con mắt ngác nhiên của tất cả mọi người.
- Vào xe đi. - Thực ra nso chưa kịp bước vào thì William đã đẩy nó vào ói.
William lái xe phóng hết tốc độ đi về phía ngoại ô thành phố. Nó thực sự ngại và sợ lên im lặng hông giám nói gì. William đỗ xe ở một nơi cách
rất xa thành phố.
- Tới đây làm gì ạ? - Nó khẽ hỏi.
Wiliam vân xim lặng hông trả lời. Kéo tay nó vào một nhà nghỉ.
- Cho 1 phòng. - William lạnh lùng nói với người lễ tân.
- Hai cô câu chắc là con nhà giàu bố mẹ hông cho yêu nhau lên định đi chốn để cho bố mẹ sợ chứ gì. Kiểu này tôi gặp nhiều rồi.
Vớ vẩn. Nó tự dưng thấy khó cịu với cái và lễ tân này thế hông biết. Nó
có yeu thì yêu đàng hoàng việc fgi phải chốn với tránh. Còn William vẫn
im lặng nắm chạt tay nó.
- Chìa khóa đây. Lên tầng 3 phòng số 309.
- Cảm ơn bác ạ. - Nó mỉm cười cảm ơn người lễ tân.
- Trông cháu quen quen, hình như bác thấy ở đâu zùi thì phải.
Nó chưa kịp nói gì thì William kéo tuộc nó lên phòng.
- Anh kéo em đến đây làm gì vậy?
- Em hông nghe cái bà lễ tân đó nói gì ah?
- Hông đùa với anh đâu. Em đói quá.
- Sao em hay kêu đói thế?
- Tối qua em ăn mỗi rau.
- Thế em có định đi ăn hông đây?
- Có ạ.
Nó cùng William ra khỏi phòng, tới chôc hành lang đột nhiên nó dừng lại.
- Em muốn anh cõng em cơ. - Nó nói với giọng nũng nịu như trẻ con.
William cúi xuống cõng nó trên lưng. Nó mỉm cười và cúi xuống kiss vào
má William. William cõng nó xuống tới quầy lễ tân nó mới chịu đi bộ.
Đang lắm tay William đi trên đường thì nó nghe thấy tiếng nói đằng sau:
- Thấy chư tớ nói zùi ma. Chị ấy đấy.
- Tớ hông tin. Chị ấy seo có thể tới thị trấn của trúng ta mà hông có vệ sĩ hay nhà báo gì đó.
Nó với Willism cùng quay lại thì thấy khoảng tầm 7-8 em bé đang ở sau.
- Roxy Rose. Đúng là chị ấy òi. - Dường như để minh chứng cho lời nói
của mình em bé đó rút ra một quyển tạp trí con im ảnh của nó.
- Chị ơi em là fan của chị. Em luôn theo dõi tất cả những mẫu thiết kế của chị.
- Chị cho em xin chữ kí lên áo.
- Anh ấy là bạn trai chị ah. Đẹp trai thật. Trông anh chị rất đẹp đội.
Rất nhiều em khác nhoa nhao lên như vậy.
- Hiện giơ chị đang bận việc. Chị biết các em thích chị nhưng hông pha bây giờ.
Nói rồi nó cũng William nhanh chân chạy khỏi lũ trẻ.
- Em cũng lôit tiếng thật. - William nói với giọng mỉa mai.
- Thui ăn di em đói quá.
Nó và William bước vào 1 nhà hàng bán bánh piza. Nó vừa ăn vừa nhìn ra
cửa sổ. Đột nhiên vừa quay lại có một người đứng ngay cạnh đó.
- Có phải cô là Roxy Rose hông?
- Ờ...
- Thực sự trúng tôi rất vui khi cô tới thành phố của chúng tôi. Tôi là trị trưởng ở đây.
- Oh.
- Cảm ơn. Nhưng bây giờ tôi phải đi.
Noi xong nó vơi William về nhà nghỉ trả phòng và quay vè thành phố.
Sáng hum sau nó vui vẻ bước xuống phòng khách nó mong nhanh đến trường để được gặp William. Đột nhiên tiếng mẹ nó gọi:
- Rose vào đây mẹ có truyện cần nói với con.
Nói ngoan ngõa bước vào phòng tỏ vẻ như hông biết gì. Nhưng thực sự
trong lòng nó rất lo lắng, nó thấy vẻ mặt bố mẹ nó có vẻ hông vui.
- Có việc gì hông ạ. Nếu hông có gì thì con đi học.
- Cn xem đây là cái gì. - Vừa nói mẹ nó vừa vức xuống bàn 1 tấp báo trên đó có ảnh cúa nó và William đang đi cùng nhau.
Nó há hốc mòm ngạc nhiên xen lẫn nó sợ, lầm bầm đọc những đề mục báo.
Trên