
hóc, nó khóc nức nở. William cau mày nhìn nó khó hiểu.
- Em làm sao vậy?
Nó vẫn cứ khóc.
- Chúng ta đi thôi. Mọi người đang nhìn em kìa.
Sau khi thanh toán nó và William nhanh chóng bước ra khỏi quán. Chạy tới 1 góc phố vắng người nó ngúc đàu vào ngực William khóc nức nở.
- Nói cho anh nghe có chuyện gì vậy?
- Em...em... muốn..
Nó vừa nói vừa nức nở khóc và càng này càng khóc to hơn.
- Bình tĩnh đi. Anh hông thích em khóc như thế này. Nhìn trông khó coi lắm.
Vì bị chê xấu lên là nó dần nín khóc nhưng vẫn còn xùi xụt. Lấy hết bình tĩnh nó mới nói được:
- Anh...vơi...em...chia tay...đi.
- Em nói sao cơ?
- Anh biết rồi sao còn hỏi.
- Haizz...Chúng ta về thôi.
Nó biết William đang đánh trống lảng nhưng nó vẫn lẳng lặng di theo
William. Đến trước cửa nhà nó William hông hề nói lời từ biệt mà quay
lưng bước đi. Đột nhiên nó chạy tới ôm lưng William, nó cố gắng ôm thật
chặt, nó cố gắng kíu dữ lại thật lâu. Nó tháo chiếc nhẫn mà William vừa
đeo vào tay nó ra đặt vào tay William. William quay lại nhìn nó và ấn
chiếc nhẫ vào tay nó.
- Nếu em không muốn đeo thì cứ dữ lấy. Coi như là...
William chưa kịp nói hết câu thì nó đã lại nức nở khóc, khóc thật là to. Nhưng William vẫn quay lưng bước đi hông hề ngoái nhìn lại. Nó đứng đó
chông theo bóng William đi xa dần cho tới khi chỉ còn là 1 chấm đen mới
chịu đi vào nhà. Đến bây giờ nó hiểu được khi yêu 1 người rồi đến khi xa người đó cảm giác đa khổ đến nhường nào.
Sáng thứ 6 nó tới hội trường trung tâm thành phố trả lời
họp báo. Buổi họp báo hôm nay có rất nhiều phóng viên của tờ báo lớn.
Vậy mà trông nó hông thể tệ hơn được nữa. Hôm wa nó khóc nhiề quá lên
mắt sưng húp lên nhưng nhờ có công nghệ make up lên cũng hông đến lỗi
xấu lắm. Trong lòng nó thì đau như cắt vậy mà miện nó luôn cố gắng phải
mỉm cười thật tươi, nhưng càng cười nhìn nó càng thảm hại hơn.
- Xin cô cho tôi biết thực hứ chuyện tình cảm với con trai của chủ tich tập đoàn lớn nhất thê giới.
Nó đã dự tính trước tất cả những câu hỏi sẽ phải trả lời nhưng đến khi
phóng viên hỏi câu này thì nó bật khóc. Nó sao có thể yếu đuối đến thế
chứ. Cũng may nhân viên trang điểm nhanh chóng đua cho nó 1 tờ giấy để
thấm khô nước mắt. Thấy nó có vẻ hông được bình tĩnh nhân viên và một số phóng viên có vẻ hông muốn tiếp tục cuộc họp báo.
- Thực sự xin lỗi quý vị vì sự cố vừa qua. Tôi vẫn ổn. Sau đay tôi xin
phép trả lời câu hỏi của các bạn. Tôi với anh William đã từng có tình
cảm với nhau.
- Đã từng có nghĩa là trước kia cô và cậu William đã từng yêu nhau nhưng bây giờ đã chia tay.
Nó tương đối shock với câu hỏi này nhưng nó đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và mỉm cười trả lời câu hỏi:
- Sự thật là như vậy. Nhưng tôi không hề muốn đem chuyện tình cảm lên để PR. Nếu các vị hông còn câu hỏi gì khác ngoài chuyện tình cảm của tôi
thì cuộc họp báo có thể kết thúc tại đây.
Nó cũng phải công nhận cuộc họp báo của nó có giá thật. Nó chỉ cần nêu
vấn đề như thế là phóng viên đã chuyển hướng câu hỏi. Từ sau phóng viên
hông hỏi nó bất cứ câu hỏi nào về chuyện tình cảm nữa. Chủ yếu chỉ là
những câu hỏi về dự dịnh của nó khi về Mỹ.
Đến lúc 11h cuộc họp báo với kết thúc. Nó mệt nhoài nhưng vẫn phải về
nhà để ăn trưa và nhanh tróng chuẩn bị bữa tiệc buổi tối. Bố mẹ nó rất
quan tâm đến nó nhưng nó thì luôn hớt lờ. Tối nay nó sẽ mặc chiếc váy do mẹ nó thiết kế. Nhưng nó sẽ hông đeo vòng mà mẹ nó chọn. Nó sẽ đeo
chiếc vòng có xâu chiếc nhẫn mà William tặng nó. Nó tranh thủ ngồi trong phòng chat với hội bạn ở L.A. Hội bạn nó ai cũng vui vì nó quay lại. Vì hông muốn bạn bè mình buồn lên nó cũng phải cố gắng vui theo dù trong
lòng đang rất đau khổ.
Buổi tối 6h bữa tiệc bắt đầu. Nó chản nản bước xuống
phòng khách. Bố mẹ nó giỏi thật mời được rất đông người. Nhưng lại hông
mời được 1 người tói dự tiệc đó là William. Lòng nó khẽ se lại. Mọi
người ở trong căn phòng vẫn vui vẻ cười nói. Nó có cảm giác không ai
thông cảm cho nó cả. Hjx Hjx. Nó thì đau khổ còn mọi người lại vui cừoi, thật là 1 nghịch cảnh đang diễ ra trong lòng nó. Nó bị mọi người kéo đi hết chỗ nọ đến chỗ kia. Ở đâu ai cũng vui vẻ chúc mừng nó, còn nó thì
cứ phải nhe răng ra cười. Nó đợi mãi mà William vẫn không đến đúng hơn
thì phải nói là William sẽ không đến. Lấy điện thoại gọi cho William
nhưng không có ai nghe máy. Cảm giác bồn trồn trong lòng nó càng ngày
càng tăng lên. Đến khi bữa tiệc kết thúc thì William vẫn không đến.
Cùng lúc đó trong một quán bar.
- Cho 1 ly nữa.
William ngồi đó và không hề biết rằng mình đã uống đây là ly thứ bao
nhiêu. Thực sự William đã say nhưng lại không muốn công nhận là mình
say. Trong đầu của William lúc này chỉ toàn là hình ảnh của Rose. Đột
nhiên có 1 cô gái tới bên William, ôm lấy William và thì thầm vào tai
William:
- Anh làm seo vậy? Anh buồn ah?