
vừa
đi trên hành lang vừa cầu mong người nó nhìn thấy không phải là William. Nó bước vào căn phóng số 10 mà Jessica đã đặt trước. Nó chào tất cả mọi người và quay sang hỏi Jessica:
- Sao chị lại đặt phòng số 10. Em thích số 9 và chẳng phải từ trước tới giờ trúng ta toàn ăn ở phòng đó sao?
- Chị biết cưng ạ. Nhưng mà có người đặt trước phòng số 9 rồi. Chị không thể đổi phòng được.
- 9 với 10 vẽ chuyện. - Rober chuyên ra ánh sáng của nó lên tiếng.
- Hj. Em nói chơi thui ma. - Nó nói với dọng nũng nịu.
- Uống rượu nha Rose. Em tròn 18 tuổi rồi mà.
- Một chút xíu thôi ạ.
Bữa tiệc hôm nay rất vui. Ai cũng chúc mừng nó sắp có bằng tốt nghiệp đại học.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Sáng hôm sau, khi đi chạy bộ về nó thấy căn nhà đối diện có nhiều xe ô
tô, nó đoán chắc là chủ nhân của ngôi nhà đã dọn đến ở. Nhưng nó không
thể lường trước rằng chủ nhân của ngôi là đó lại là William.
- Rose ơi.
Là tiếng của Hera. Nó nhanh chân chạy xuống.
- Hera chị về lúc nào zậy?
- Ưm.
Hera quay sang nói chuyện với Kathy còn nó thì vào bếp kiếm cái gì để ăn.
- Em tới trung tâm R&R đây. Chị đi cùng không Hera?
- Có. Đợi chị chút.
- Nhưng em định đi bộ.
- Cái gì cơ? Đi bộ seo?
- Vâng. Nó trả lời rất thản nhiên.
- Haha. Em đùa ah? Nếu em đi bộ sẽ bị mọi người vây quanh đấy.
- Không sao đâu. Kệ đi.
Nói xong nó vui vẻ bước ra khỏi nhà. Thực ra thì nhà của nó cách không
xa trung tâm thương mại R&R lắm, đi bộ khoảng 3 dãy phố là tới nơi.
Đường lúc này đang vắng. Nó đang đi trên đường thì 1 chiếc xe ô tô lao
qua rất nhanh. Một chiếc xa màu đen bóng, kính xe dán chống nắng màu
đen. Chiếc xa này giống với rất nhiều siêu xe khác lướt trên đường phố
L.A nhưng chiếc xe này khiến nó cảm thấy rất khác biệt. Kệ đi. Nó tiếp
tục bước đi. Nhưng không hề bước rằng người ngồi trên xe là William và
William đã trông thấy nó. Khẽ nở 1 nụ cười nham hiểm và lạnh lùng
William tăng tốc độ xe và phóng đi nhanh hơn.
Hôm nay nó đến đây không để quậy phá nữa mà để làm việc. Chẳng hiểu sao
từ trước tới giờ nso cho mình mọi đặc quyền có thể nắm dữ tất cả các
chức vụ trong công ty ngoại trừ chức vụ của ban lạnh đạo công ty. Hôm
nay nó sẽ cho phép mình làm nhân viên tư vấn khách hàng mà cả nhân viên
bán hàng luôn cũng được.
Sáng nay nó đã tới Havar để nhận bằng tốt nghiệp đại học. Lúc ra khỏi cổng trường đại học phóng viên vây quanh nó, cũng may có vệ sĩ nhanh chân tới nếu không chắc nó không thể thoát ra được. Nhận bằng
đại học xong nó về ngay L.A. Tối nay nó có 1 bữa tiệc mà theo lời
Jessica nói dù sống hay chết nó cũng phải tham gia.
- Em không thể đeo chiếc vòng đó được.
- Tại sao chứ. Em sẽ không chịu bỏ chiếc vòng đó ra đâu.
- Nhưng chiếc vòng đó không hợp với chiếc váy, không hợp với bữa tiệc.
- Nhưng em thích đeo.
- Rose! Em không thể đeo 1 chiếc vòng có mặt là 1 chiếc nhẫn cưới được.
- Em không quan tâm.
Nó bướng bỉnh cãi lại tất cả mọi người. Ai cũng khuyên nó nên tháo chiếc vòng ra bởi vì họ thấy nó đeo chiếc vòng có mặt là chiếc nhẫn William
tặng nó rất buồn cười. Nhưng dù học có nói gì đi nữa thì nó cũng đã đeo
chiếc vòng đó hơn 2 năm òi.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Đến 8h bữa tiệc bắt đầu. Bữa tiệc được tổ chức trên 1 chiếc du thuyền
sang trọng. Nhưng có điều khiến nó băng khoăn là nó không biết chủ nhân
của bữa tiệc này là ai mà tịa sao mọi người cứ khăng khăng bắt nó tham
gia. Bữa tiệc có rất nhiều star, chính khách, thương nhân. Nó lúc nào
cũng vậy khi nó bước vào mọi người ai cũng nhìn nó và nhìn xuống cổ nó
lắc đầu khó hiểu. Nó đứng trên boong thuyền nhìn xuống biển. Nó không
muốn mấy bà mấy cô thích tán chuyện hỏi nó và xì xào bàn tán về chiếc
vòng nó đã đeo hơn 2 năm qua.
- Thưa cô. Cậu chủ của tôi muốn gặp cô.- Tiếng của nhân viên trên thuyền làm nó giật mìn quay lại.
Nó khẽ mỉn cười với nhân viên trên tàu:
- Ý anh là chủ nhân của bữa tiệc này?
- Vâng thư cô.
Nó đi theo người nhân viên trên tàu, đó là 1 dãy hành lang sang trọng đèn bật sáng. Người nhận viên mở cửa 1 căn phòng:
- Mời cô vào phòng. Cậu chủ tôi đang ở trong đó.
Nó bình tĩnh ngửng cao đầu bước vào căn phòng đó. Căn phóng tắt đèn tối
đen. Nó nhìn thấy 2 bóng người đang kiss nhau. Nó không muốn ngõ cửa vì
ngõ cửa khiến nó có cảm giác mình là nhân viên của 2 bóng người kia, nó
cũng không lên tiếng gọi vì nó thấy giống như mình đang cầu khẩn 1 điều
gì đấy.Nó chọn cách đi thêm vài bước nữa và dẫm chân mạnh hơn làm tiếng
guốc vang lên trên lền tàu bằng gỗ. Nó thây bóng của người mà qua hình
dáng nó đoán là con trai nói với cái