
đấy, hay đấy”.
Duy Quyên không nói gì thêm, chắc là nằm trên giường tức nổ đom đóm mắt.
Cuối cùng vẫn là Nguyễn Nguyễn giảng hòa, “Tồn tại tức là hợp lý, mỗi
người một ý thích thôi mà”.
Duy Quyên cũng không muốn làm mất
lòng Trịnh Vi, được đà hạ giọng: “Nhưng nói đi lại nói lại, nghe nói
trong câu lạc bộ cờ vây cũng có mấy anh không đến nỗi, nghe nói chàng
công tử họ Hứa khoa Vật lý Điện tử cũng ở câu lạc bộ đó."
Trịnh Vi vẫn chưa hả giận, “Hứ” một tiếng rồi không nói gì thêm.
Lục Nha hỏi: “Chàng công tử họ Hứa nào?”
“Công tử họ Hứa mà cậu không biết à?” Duy Quyên nói” “Hứa Khai Dương - năm
thứ hai khoa Vật lý Điện tử, nhà rất giàu, lại đẹp trai, mấy nàng trong
lớp tớ thường xuyên nhắc tới anh ta, nghe nói vẫn chưa có người yêu”.
“Xem ra cậu đã điều tra kỹ rồi phải không? Chưa có người yêu, thế không phải là cậu có cơ hội hay sao?” Tiểu Bắc nói.
Duy Quyên nói với vẻ ngượng ngùng: “Làm sao người ta thích tớ được”.
“Đừng nói như vậy, bạn Duy Quyên của chúng ta tuyệt vời làm sao, còn ai bonsevich hơn bạn ấy nào? Tiểu Bắc nói.
Sau một hồi thảo luận, trừ Trịnh Vi và Tiểu Bắc ra, Trác Mĩ tham gia câu
lạc bộ nấu ăn, Duy Quyên và Lục Nha tham gia câu lạc bộ văn học, chỉ có
Nguyễn Nguyễn không tham gia câu lạc bộ nào, lý do của cô là sợ phiền
hà, có thời gian tham gia vào mấy việc đó không bằng lên thư viện đọc
sách.
Trong trường đại học, muốn nhận biết sinh viên mới và sinh
viên cũ không có gì là khó, những người hào hứng đi theo tốp mấy sinh
viên nam hoặc sinh viên nữ là sinh viên mới, hai người dắt tay nhau đi
lang thang trên đường là sinh viên cũ; trước giờ vào học vẫn còn năm
phút đã chạy thục mạng vào giảng đường là sinh viên mới, chuông báo vào
học réo đã lâu mà vẫn dụi mắt lê từng bước vào lớp là sinh viên cũ; ánh
mắt hồ hởi, mong chờ, tràn trề hy vọng trước bốn năm đại học là sinh
viên mới, hai mắt vô hồn, nụ cười mờ ám là sinh viên cũ… Đương nhiên
rồi, có người lại thích phân biệt theo kiểu này hơn, trong nhà ăn, ăn
phải một con sâu kêu lên thất thanh là sinh viên mới, thấy trong bát
không có sâu liền ngạc nhiên đến mức không dám nuốt là sinh viên cũ.
Cho dù thế nào, so với cực hình của ba năm cấp ba, cuộc sống trong trường
đại học chẳng khác gì thiên đường, đứng trước môi trường sống, môi
trường học tập thoải mái và tự do tự tại vì không có người giám sát, rất nhiều người có cảm giác như con chim được sổ lồng, hào hứng vỗ cánh
nhưng không biết nên bay về phương nào. Lục Nha kể rằng, học kỳ một của
năm thứ nhất đại học sắp kết thúc nhưng cô vẫn thường xuyên mơ thấy cảnh mình quay về với thời trước khi thi đại học mà toát cả mồ hôi hột.
_ © _
Lần trốn học đầu tiên của Trịnh Vi bắt đầu từ những lời gợi ý của Lão Trương - người được mệnh danh là giang hồ Bạch Hiểu Sinh. Xuất phát từ tâm lý đối phó, sau khi gia nhập câu lạc bộ cờ vây, cô cũng mấy lần đến trung tâm hoạt động của câu lạc bộ. Lần thì đi vào sau khi tan học, lần thì đi lúc không có giờ, bất kể lần nào đến địa điểm tồi tàn đó, cô cũng đều nhìn thấy bóng dáng Lão Trương. Cuối cùng có một lần, không nén nổi tò mò, Trịnh Vi liền nói ra thắc mắc của mình: “Anh Trương, sao lúc nào anh cũng có mặt, anh không đi học à?” Lão Trương cười, điềm nhiên nói: “Cô bé ngốc ngếch thế, em tưởng rằng tất cả mọi người đều như các em tiết nào cũng cắp cặp đi học ư, thà đi làm những việc mình thích còn hơn là để tuổi xuân quý báu trôi qua một cách vô bổ trong những môn học vô vị”. Lúc đó Trịnh Vi thầm nghĩ, thảo nào mọi người đều nói trong câu lạc bộ cờ vây toàn là sinh viên bị đúp mình không thể như thế được.
Cho dù là năm thứ nhất nhưng chương trình học của sinh viên các nhóm ngành tự nhiên đều đươc xếp khá nặng, ngoài bốn môn chuyên ngành, còn có các môn chung bắt buộc như ngoại ngữ và triết học Mác-Lênin, cơ sở pháp luật. Về cơ bản thời khóa biểu ngày nào cũng được bố trí kín mít, thỉnh thoảng những buổi không có giờ lại phải đối phó với các bài tập vi phân, tích phân dài lê thê.
Một buổi sáng trời mưa, Trịnh Vi tự cho phép mình được ngủ nướng với lý do đau đầu để biểu tình việc rời khởi chăn ấm lên lớp đi học. Thấp thỏm một hồi, thấy hậu quả không những không nghiêm trọng như mình tưởng tượng - thậm chí có thể nói sau khi không để lại hậu quả gì, cô bắt đầu có những hành động liều lĩnh hơn, ngoài môn chuyên ngành không dám bỏ học, sợ bỏ sẽ không theo kịp, các môn học chung bắt buộc, bỏ được đều bỏ. Thời gian đầu cô còn nhờ Nguyễn Nguyễn làm đơn xin phép nhét cho cán bộ lớp, nhưng sau khi mọi lý do ốm vặt đã sử dụng hết, ngay cả giấy phép cũng không buồn viết nữa. Sau khi cha mẹ cô mỗi người bỏ ra nửa tiền mua cho cô một chiếc máy tính, tình trạng này ngày càng nghiêm trọng hơn, vua trốn học trong phòng chính là cô và Trác Mĩ - người nổi tiếng vì đức tính ham ngủ lười học, thỉnh thoảng còn có Tiểu Bắc - người cũng dị ứng với môn triết học Mác-Lênin tham gia, cứ rỗi rãi là mấy người lại thuê về mấy bộ phim truyền hình mà nghiền