
ên cuốn vở, “Lâm Tĩnh ở xa như thế, liên
lạc kiểu gì? Huống hồ anh ấy cũng biết như vậy, anh ấy không chịu nghe
điện thoại của tớ, sách tớ tặng anh ấy cũng vứt đi, anh ấy chẳng thèm
đếm xỉa gì đến tớ nữa đâu”.
Nguyễn Nguyễn cảm thấy hơi hối hận vì gợi ra chủ đề này, đang định lảng sang chuyện khác, Trịnh Vi liền cười
tủm tỉm nói: “ Nhưng không sao cả, chút trắc trở nhỏ thế nảy làm sao có
thể đánh bại được Tiểu Phi Long bất tử như tớ. Một anh Lâm Tĩnh đi rồi,
sẽ có hàng trăm hàng nghìn anh Lâm Tĩnh khác xông tới, trường bọn mình
chẳng nhiều cái gì cả, chỉ nhiều mỗi con trai thôi, có một, hai anh cũng không đến nỗi, tương lai còn dài lắm, hoa dại đầy đường thế này, tớ tha hồ mà chọn mà ngắt…”
Nguyễn Nguyễn cười mỉm, nói: “Chứ sao, cậu nghĩ được như thế thì tốt quá”.
“Tại sao tớ lại không nghĩ được như thế chứ? Môi trường tuyệt như thế này,
tớ nói cho cậu biết nhé, hôm qua Trư Bắc kể với tớ một chuyện rất thú
vị, cậu ấy bảo lớp cậu áy có một cô bạn đêm ngủ tự nhiên bật khóc, mọi
người hỏi xảy ra chuyện gì, cô bạn nói, từ nhỏ tới giờ chưa bao giờ cô
thấy một ngôi trường nào lắm anh đẹp trai, mà lại không có nhiều cô xinh đẹp như trường mình, mải nghĩ tự nhiên thấy mừng phát khóc”.
Nguyễn Nguyễn bất giác mỉm cười.
Buổi chiều tan học, trên đường về ký túc xá, hai bên vỉa hè của các trục
đường chính trong như họp chợ. Tò mò, Trịnh Vi cũng chen vào một đám
người ngó nghiêng, phía sau chiếc bàn có mấy người đứng, bên cạnh còn
dựng một tấm biển tuyên truyền. Lập tức cô hiểu ngay vấn đề, miệng lẩm
bẩm: “Hóa ra đây chính là các câu lạc bộ trong trường đại học được nhắc
tới từ lâu”.
Một anh chàng sinh viên tinh mắt phát hiện ngay ra
cô bé Trịnh Vi xinh xắn đáng yêu, mặt lộ rõ vẻ tò mò, lập tức hồ hởi bắt chuyện: “Em gái, em có muốn tham gia vào câu lạc bộ văn học của bọn anh không?”
Trịnh Vi liền lùi mấy bước, quay đầu đi luôn, bụng thầm
nghĩ, cái kiểu làm văn như mình, câu cú lủng tủng, tham gia câu lạc bộ
văn học làm gì chứ. Cô quay về chỗ cũ, thấy Nguyễn Nguyễn đang đứng đợi
cô và trở thành đối tượng bị mấy câu lạc bộ xung quanh mời chào nhiệt
tình.
“Nguyễn Nguyễn, cậu có tham gia không?”
Nguyễn Nguyễn lắc đầu, “Phiền hà lắm, bọn mình đi thôi”.
Sắp đi qua hết các câu lạc bộ, đột nhiên nghe thấy không xa vang lên tiếng ai đó gọi: “Vi Vi, Vi Vi…”
Trịnh Vi quay đầu nhìn xung quanh theo phản xạ, xác định không phải gọi mình, vừa định đi tiếp, lại nghe thấy tiếng gọi càng dồn dập hơn: “Vi Vi,
phía này, phía này cơ mà!” Lần này thì cô đã nhìn thấy một gương mặt có
vẻ quen quen đang đứng ở góc đường kín đáo nhất, chủ nhân của gương mặt
đó đang ra sức vẫy tay về phía cô.
“Cậu quen à?” Nguyễn Nguyễn hỏi với vẻ kinh ngạc.
“Hình như thế, trông rất quen, bọn mình qua đó xem sao”.
Hai người vừa bước tới, anh chàng vừa gọi cô đó liền nói với giọng thân
thiện: “Vi Vi, cuối cùng đã tìm được em, vào học bao lâu rồi mà em vẫn
không gọi điện thoại cho anh, thế là không được đâu nhé”.
Nghe
thấy hai tiếng “Vi Vi” mà anh chàng đó gọi, Trịnh Vi bất giác rùng mình, thầm hỏi mình quen anh chàng này từ bao giờ nhỉ, cô nhìn gương mặt mọc
đầy trứng cá trước mắt mấy giây mới ồ lên vỡ lẽ, đây chẳng phải Lão
Trương nhiệt tình hôm cô đến nhập trường đó sao?
“Hê hê, mấy hôm trước em có việc phải về nhà, anh Trương anh ở đây làm gì vậy?” Vì đã quen nên cô cũng không phải cảnh giác nữa.
“Còn làm gì nữa, câu lạc bộ thu hút nhân tài, cũng phải hấp thu ít dinh dưỡng mới chứ”.
Trong trường đại học hình như sinh viên nào cũng phải tham gia vào câu lạc bộ nào đó thì phải, Trịnh Vi liếc quanh vị trí của Lão Trương, đây là góc
nhỏ kín đáo nhất so với vị trí của tất cả các câu lạc bộ khác, sau lưng
anh ta là hai, ba anh chàng cũng lôi thôi luộm thuộm như anh ta, trên
bàn không có những tấm biển tuyên truyền bắt mắt như các câu lạc bộ
khác, ngay cả các sinh viên mới xếp hàng dăng ký trước bàn cũng không
nhiều như chỗ khác.
“Câu lạc bộ của anh là câu lạc bộ gì vậy, ít ra cũng phải có tấm biển ghi chứ?”
“Ở đây này”. Lão Trương cầm một tờ giấy trên bàn lên, nhìn là biết đó là
một tờ giấy được xé nham nhở trong quyển vở ghi chép, trên đó viết dòng
chữ “Câu lạc bộ cờ vây” bằng bút bi.
Trịnh Vi cười ngặt nghẽo,
“Anh Trương, câu lạc bộ của các anh cũng giản dị, đơn sơ quá nhỉ? Đi từ
nãy đến giờ, chưa thấy câu lạc bộ nào lại nghèo nàn như các anh”.
Lão Trương không hề tỏ ra phật ý, phẩy phẩy tờ giấy, nói: “Bọn anh đây gọi
là hát bè trầm! Nước chẳng kể sâu, có rồng tất thiêng, hình thức không
quan trọng, cái mà bọn anh coi trọng chính là nội hàm”.
“Thế anh cứ tiếp tục giữ nội hàm đó đi, em phải về đây”. Trịnh Vi vừa cười vừa nói.
“Thế đâu có được, đã đến đây thì phải tham gia vào câu lạc bộ của các anh chứ”. Lão Trương nói với vẻ thản nhiên.
Trịnh Vi bật cười, “Em đâu có biết trò chơi có nội hàm lớn lao như vậy của các anh, em chỉ biết c