
,
lúc đó mẹ và bố con cãi nhau một trận rất căng thẳng, mẹ đã từng nghĩ sẽ đi theo bác và không quay lại nữa. Nhưng mẹ vừa ra đến cửa thì thấy con mới lên năm, lúc con kéo mẹ, mẹ biết mẹ không thể ra đi được, mẹ không
xa được con. Nhưng bây giờ con đã lớn rồi, con sẽ có tình yêu và cuộc
sống riêng của mình, còn mẹ sẽ chỉ ngày một già đi mà thôi, mẹ không thể đợi đến lúc đi không vững nữa mới hối hận”.
Trịnh Vi cố gắng
nhớ lại, nhưng không thể nhớ chuyện xảy ra khi cô năm tuổi, nhưng cô tin những lời mẹ cô nói là đúng. Cô nhớ lại nỗi ấm ức và bực tức vừa nãy
của mình, đó chỉ là vì chuyện cha mẹ cô ly dị thôi ư? Con cái mới là
người ích kỷ nhất thế gian. Cô tựa đầu vào lòng mẹ, từ nhỏ mẹ cô là
người gần gũi với cô nhất, mọi người đều nói trông họ như hai chị em.
“Mẹ, nếu bác Lâm không ly hôn thì sao?” Chuyện đã ra nông nỗi này, cô bắt đầu thấy lo cho mẹ.
“Thế nào cũng được, lúc mẹ ly hôn với bố, mẹ không hề cảm thấy hối hận”.
Cha mẹ cô đưa cô ra ga, trước khi lên tàu, Trịnh Vi ôm chặt từng người rồi
ghé sát vào tai họ, cười và nói: “Nếu con còn có em trai hoặc em gái thì nhất định chúng không được đáng yêu hơn Ngọc diện Tiểu Phi Long!”
Tàu bắt đầu rời ga, Trịnh Vi nhìn thấy cha mẹ cô đứng trên sân ga mãi không chịu quay về, bóng họ mỗi lúc một nhỏ dần, cuối cùng chẳng còn nhìn
thấy gì nữa. Cô tự nói với lòng mình, họ đều cần có hạnh phúc, mình cũng cần có hạnh phúc.
Tạm biệt, Lâm Tĩnh!
Trịnh Vi và Nguyễn Nguyễn bước vào giảng đường trước khi chuông réo vào học
một phút, thầy giáo chưa đến, trong phòng sinh viên ngồi kín, có không
ít là bạn bè cùng lớp. Sinh viên năm thứ nhất rất tích cực, đi học chăm
chỉ. Các sinh viên đến trước đều chọn hàng ghế gần bục giảng để ngồi, sợ không nhìn thấy dáng vẻ chuyên tâm của các giảng viên, từng cuốn vở mới được đặt rất chỉnh tề, từng đôi mắt rạng ngời vẻ ham học hỏi.
Từ trước đến nay, Trịnh Vi luôn thích nghịch ngợm trong giờ học, vì thế
khi nhìn thấy ở góc phía sau còn có ghế trống, cô thầy rất mừng liền kéo Nguyễn Quản đi tới đó, ánh mắt của đám sinh viên nam đều giả vờ vô tình lướt qua họ. Người ta đều nói các cô gái xinh đẹp cùng dấu thì đẩy
nhau, nhưng hai cô này lại dính nhau như hình với bóng.
Đây là
buổi lên lớp đầu tiên của Trịnh Vi sau khi từ nhà trở lại trường, cả hai tiết đều là môn công nghệ đồ họa. Lúc đầu cô còn tự dặn mình, phải chăm chỉ, thật chăm chỉ, không thể để thua ở điểm xuất phát mới, nhưng ngồi
nghiêm chỉnh được một lát là bắt đầu tâm hồn treo ngược cành cây. Cô
nhìn sang Nguyễn Nguyễn, Nguyễn Nguyễn đang cúi đầu, chăm chú đọc sách.
Mấy lần Trịnh Vi định gợi chuyện, thấy cô bạn chăm chú như vậy nên cũng
ngại làm phiền, một lúc lâu sau phát hiện ra vẻ chuyên tâm của Nguyễn
Nguyễn đã có phần bất thường, bèn thò tay lật cuốn sách của cô bạn với
vẻ nghi ngờ. “Lạ nhỉ, quyển Công nghệ đồ họa hay đến thế sao?” Không lật thì thôi, lật ra cô bất giác kêu lên: “Trời đất, Kiếp trước và kiếp này của Phan Kim Liên, vừa nãy tớ còn tự cảm thấy xấu hổ vì không chăm chú
học hành như cậu, thật đúng là sự ngây thơ của tớ bị xỏ mũi rồi”.
Nguyễn Nguyễn “Suỵt” một tiếng, không thèm ngẩng đầu lên, “Yên nào, đừng ồn ào nữa, đọc xong sẽ cho cậu mượn”.
“Tớ thèm vào, tớ cứ nhìn thấy chữ là đau đầu”. Trịnh Vi cảm thấy lòng nhẹ
nhõm hơn đôi chút, học sinh ngoan cũng chỉ như vậy thôi.
Nguyễn
Nguyễn là một cô gái rất thú vị, nghe nói cô thi đỗ khoa Xây dựng trường G với số điểm cao thứ hai của khoa. Bình thường cô cũng thích lên thư
viện, nhưng sau mấy lần theo cô lên thư viện, thấy lần nào cô cũng đọc
tạp chí hoặc sách giải trí, thậm chí có lần còn đọc tờ Bát quái cả buổi
tối một cách say sưa, Trịnh Vi nhận xét: “Thực sự không ngờ” Nguyễn
Nguyễn thường nói: “Bài vở chỉ cần qua là được, tớ sợ nhất là đứng thứ
nhất, tội gì phải làm tình làm tội mình như vậy”. Trịnh Vi thấy hơi ấm
ức, người như Nguyễn Nguyễn lại dễ qua mắt mọi người đến vậy, ngay cả
khi đọc những cuốn sách nhạy cảm cũng khiến người ta cảm thấy cô chuyên
tâm, đoan trang làm sao.
“Đừng đọc nữa, nói chuyện với tớ đi”.
Trịnh Vi chọc chọc cùi tay vào Nguyễn Nguyễn, Nguyễn Nguyễn ngẩng đầu
nhìn lên bục giảng, thầy giáo tầm tuổi trung niên có cặp kính dày hơn cả kính chống đạn vẫn đang thao thao bất tuyệt, vẻ mặt không hề biểu lộ
cảm xúc, nhanh tay gập cuốn sách lại, hỏi: “Nói gì nào?”
Trịnh Vi chống tay lên cằm, “Nói cái gì cũng được, nếu thực sự không còn gì để
nói, cậu có thể đặt câu hỏi với tớ - đứa trẻ mà cha mẹ ly hôn vừa gặp
phải hai cú sốc lớn này cũng được, được trả lời câu hỏi cũng có thể giúp tâm hồn lạc lối của tớ tìm thấy hướng đi mới”.
Thực ra, Trịnh
Vi đã kể rạch ròi mọi chuyện với Nguyễn Nguyễn ngay từ chiều hôm qua, từ dáng vẻ của nhân vật đến những suy nghĩ trong nội tâm, không bỏ sót chi tiết nhỏ nào.
Nhưng Nguyễn Nguyễn rất tâm lý, cô cúi đầu hỏi: “Cậu thực sự sẽ không tìm cách để liên lạc với Lâm Tĩnh nữa à?”
Bàn tay Trịnh Vi vẽ nhằng nhịt tr